Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Ánh mắt Nhiếp Thu Sính nhìn Thính Phong tràn đầy niềm vui và tự hào: “Thính Phong, sao con không nói cho chúng ta biết, chúng ta phải mở tiệc chúc mừng mới được.”

Nhạc Thính Phong hơi đỏ mặt, “Chỉ là một kỳ thi nhỏ thôi, không có gì đáng nói cả.”

Lần thi này, cậu về nhà chẳng nói gì cả, Thính Phong vốn chẳng bận tâm gì đến nó.

Đầu tiên, đối với Thính Phong mà nói, điều này là tất nhiên, nếu không đứng đầu mới là lạ.


Những chuyện đương nhiên thế này, đối với Thính Phong mà nói, nếu lấy ra để khoe khoang, thì mới mất mặt.

Nhưng cậu không ngờ rằng, Lộ Tu Triệt lại bép xép nói ra.

Nhiếp Thu Sính rất phấn khởi: “Sao lại không cần thiết, con đứng đầu lớp đấy. Không được tối hôm nay chúng ta phải ăn mừng.”

Nhạc Thính Phong cười nói: “Thật sự không cần thiết, nếu như cô nhất định phải ăn mừng, thì đợi sau khi thi hết học kỳ, cũng chẳng còn bao lâu nữa.”

Nhiếp Thu Sính nghĩ ngợi: “Thi hết học kỳ à…vậy, cũng được, lúc đó cũng đến kỳ nghỉ đông rồi, có thể ăn mừng thật to.”

Lộ Tu Triệt nhân cơ hội đó nói chêm vào: “Cô ơi, cô xem Thính Phong giỏi giang thế, cuối kỳ cậu ấy nhất định cũng sẽ đứng đầu lớp. Trước khi quen cậu ấy, ngay cả abcd cháu cũng không biết, Toán thì chỉ biết nhân chia cộng trừ. Nhưng bây giờ, cháu biết thêm nhiều lắm, đã sắp đuổi kịp chương trình Toán lớp 7 rồi. Ba cháu luôn nói với cháu rằng, phải giao lưu nhiều với Thính Phong, học hỏi cậu ấy.”

“Tu Triệt, cô biết ý tốt của cháu, nhưng như vậy thật sự rất phiền cho cháu…”


Lộ Tu Triệt lắc đầu lia lịa: “Cô ơi, không có phiền phức chút nào, cháu vui mừng còn không kịp nữa là, năn nỉ cô, cô đồng ý đi mà.”

“Nhưng mà…”

“Hay là thế này đi, cô cảm thấy buổi sáng cháu dậy sớm quá thì thôi, sáng ra cháu không đến đón nữa, buổi trưa lúc tan học và đi học, cháu sẽ đến đón hai bạn, cô thấy thế có được không?”

Lộ Tu triệt kéo tay Nhiếp Thu Sính lắc lư: “Cô ơi cô thương cháu không có anh chị em, cả ngày cô đơn một mình, ngay cả người ăn cơm nói chuyện cùng cũng không có, cô đồng ý đi mà.”

Sau khi Nhiếp Thu Sính nghe về thân thế của Lộ Tu Triệt, cô thực sự thấy rất tội nghiệp cậu bé, nhất thời mềm lòng, gật đầu: “Thế… cũng được…”

Khóe miệng Nhạc Thính Phong co giật mạnh, ánh mắt nhìn Lộ Tu Triệt đầy hằn học.

Lúc nãy Lộ Tu Triệt lo bị cậu cướp lời, nên liên tục không chịu cho cậu cơ hội lên tiếng, kết quả, đúng là để cho thằng nhãi này được đà rồi, cậu ta thuyết phục được dì Tiểu Ái rồi, thằng nhãi, diễn kịch cũng giống quá đi.


Hehe, không có anh chị em, chị với em của nó còn ít sao?

Có điều, Nhạc Thính Phong biết rằng, cậu mà nói ra, thì có lẽ Lộ Tu Triệt lại càng được đồng cảm.

Cậu lạnh lùng nhìn Lộ Tu Triệt: “Tớ cảm thấy không ổn lắm…”

Chưa kịp nói hết câu, Lộ Tu Triệt đã vỗ vai vậu, “Tớ biết cậu không muốn để tớ chạy đi chạy lại, nhưng tớ vui lòng, mừng rỡ mà. Tính khí của tớ cậu cũng biết rồi đấy, học hành bao nhiêu năm nay, tớ mới gặp được một người bạn tốt như cậu. Chỉ cần cậu đỗi xử thật lòng với tớ, tớ thực sự rất muốn chơi cùng với cậu và Thanh Ti. Nhạc Thính Phong đừng từ chối tớ nữa mà, chúng ta là anh em tốt.”

Nhạc Thính Phong thực sự rất muốn nghiến răng nghiến lợi, lão đây không muốn làm huynh đệ của nhà ngươi, cậu cũng không phải là anh em của tôi.

Nhiếp Thu Sính khuyên nhủ: “Thính Phong, con đồng ý đi mà, Tu Triệt thật lòng muốn chơi cùng con và Thanh Ti. Mặc dù có hơi phiền bạn ấy, nhưng mà, mong muốn của cậu ấy quan trọng hơn mà.”


Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!