Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Boss Full Cấp Chỉ Muốn Ăn Cơm Mềm



Bởi vì Giang An Lan bất ngờ độ kiếp, Yến Trì và cậu đã bị thương nặng nên không thể tham gia hai ngày thi đấu sau của đại hội tranh tài tông môn.

Bất quá ngày đầu tiên Giang An Lan đã dùng hàng động vĩ đại của mình để đưa tên hai người lên hàng đầu của bảng tính điểm.
Lần này những người được chọn đi Tân Tú thiên kiêu gồm có Thiên Tự bối Thiên Thành, Thiên Hằng còn có Ngọc Tự bối Yến Trì.

Bởi vì Giang An Lan đã có tên trong danh sách từ trước nên điểm cao hơn 3000 trên bảng tính điểm chỉ có mình Yến Trì.

Ở trong mắt mọi người, Yến Trì chỉ là đi theo cho đủ số lượng mà thôi.
Sau khi xác định được danh sách đệ tử, Mạnh Dĩnh liền được cử ra để dẫn theo các đệ tử đi đến nơi sẽ diễn ra Tân Tú thiên kiêu —— Triều Tiên Đài.
Tân Tú thiên kiêu sẽ được các đại tông môn luân phiên tổ chức.

Tổ chức Tân Tú thiên kiêu chủ yếu là để các đệ tử tài giỏi trong các tông môn có cơ hội thể hiện bản lĩnh của mình cũng là để các đệ tử giữa các tông môn có thể thi đấu, rèn luyện bản thân, có thêm kiến thức.
Đương nhiên sau nhiều lần thay đổi Tân Tú thiên kiêu đã mất dần ý nghĩa lúc đầu, giờ đây nó đã trở thành dịp để các tông môn khoe các đệ tử giỏi giang của mình.

Lần này Tân Tú thiên kiêu sẽ được đối thủ một mất một còn của Xích Dương Tông -Linh Tê Tông tổ chức.
Mạnh Dĩnh bình thường chỉ quanh quẩn trong phòng luyện khí rất ít ra ngoài.

Hiện giờ các nguyên liệu ở trong đó đã bị Yến Trì phá nát gần hết, nàng cũng không muốn ở lại đó làm gì liền chủ động nhận nhiệm vụ này, lấy lí do để thuận tiện cho việc dẫn theo các đệ tử đi khám phá thế giới bên ngoài mà nhanh chóng chọn ra thời gian xuất phát.

Đương nhiên thật ra Mạnh Dĩnh chỉ muốn ra ngoài chơi thôi.

Giang Vân Lê không có phản đối ý kiến của Mạnh Dĩnh.

Các đệ tử tham gia Tân Tú thiên kiêu của Xích Dương Tông đều đi theo Mạnh Dĩnh.

Còn Giang Hiển Chiêm đáng lẽ phải đi cùng á hả, hắn phải ở lại Xích Dương Tông để dỗ vị đạo lữ đang giận dỗi mấy ngày nay rồi.
Mạnh Dĩnh là luyện khí sư nổi tiếng ở Tu chân giới, lần này ra ngoài nàng mang theo linh thuyền lộng lẫy hơn rất nhiều so với cái trước kia của Giang Hiển Chiêm.

Trong linh thuyền các đệ tử tụ lại từng nhóm, dựa vào linh thuyền nhìn khung cảnh bên ngoài.

Từ lúc mọi người vào tông môn đều chưa từng ra ngoài, đối với thế giới bên ngoài rất tò mò, rướn cổ ra ngoài nhìn cả buổi rồi.
Trên linh thuyền, hai người vui vẻ thoải mái nhất chính là Yến Trì và Mạnh Dĩnh, hai người đều nằm ở trên ghế đã được chuẩn bị từ trước nhưng tất nhiên Yến Trì càng thoải mái hơn một chút.

Giang An Lan ngồi ở bên người Yến Trì lấy kiếm giúp y lột vỏ linh quả.
Lần này Từ Từ cũng được dẫn theo vì Tân Tú thiên kiêu sẽ diễn ra gần nửa tháng, Giang An Lan sợ Yến Trì ăn không ngon, liền dẫn Từ Từ theo để có người hầu hạ y.

Làn việc cả năm không nghỉ Từ Từ nhịn không được thở dài một cái bây giờ nấu ăn giỏi cũng là một cái tội à nàng tưởng lần này nàng sẽ được nghỉ một tháng.

Mỗi ngày đều đi làm thì thời gian đâu để nàng tìm đạo lữ chứ, nàng không muốn phải ăn cơm chó của thiếu tông chủ và chủ tử vô lương tâm nhà mình nữa đâu.
“Ai, Trì Nhi đúng là tốt số, ngày nào cũng được thiếu tông chủ chăm sóc cẩn thận, sợ là cả tông chủ cũng chưa từng được như vậy đâu.” Mạnh Dĩnh có chút ganh tị nhìn Giang An Lan đang từ từ lột vỏ linh quả cho Yến Trì, lột cực kì cẩn thận.

Nàng cũng là lần đầu mới thấy có người ăn linh quả mà còn có thể rải cơm chó cho người khác đó.
“Tông chủ đã có Giang trưởng lão chăm sóc rồi cần thêm Lan Lan để làm gì.” Yến Trì híp mắt ăn linh quả đã được lột vỏ sạch sẽ mà Giang An Lan đút đến trước miệng.

Đầu lưỡi cố ý liếm qua đầu ngón tay của Giang An Lan, vừa lòng nhìn lỗ tai của Tiểu Kiếm Tu nhà mình lặng lẽ đỏ lên.
“Ôi trời ơi, chịu không nổi chịu không nổi mà.

Từ Từ ngày nào bọn họ cũng như vậy sao ngươi chịu nổi hay vậy?” Mạnh Dĩnh sắp bị ánh sáng của tình yêu chói mù mắt rồi, trước kia nhìn Giang Vân Lê và Giang Hiển Chiêm cũng không đến nỗi như vậy.
Sao có thể chịu được? Ta có thể chịu đựng lâu như vậy chẳng qua là vì nể mặt đống linh thạch mà thiếu tông chủ cho thôi nha.

Từ Từ gào thét trong nội tám lại nghĩ đến số tiền công kết xù mà thiếu tông chủ trả vào mỗi tháng, Từ Từ mở miệng nói: “Thiếu tông chủ và chủ tử đối xử rất tốt với ta chưa từng khắt khe.” Nghĩ đến số linh thạch nhận được nàng còn có thể làm thêm một trăm năm.
“Lần này có rất nhiều người sẽ tham gia Tân Tú thiên kiêu, vốn dĩ nghe nói đệ tử tham gia lần này của Linh Tê Tông có một tu sĩ Nguyên Anh kỳ cao hơn các đệ tử của tông môn khác một bậc ai dè thiếu tông chủ của chúng ta cũng đột ngột thăng lên Nguyên Anh kỳ.

Chưa đến trăm tuổi đã là Nguyên Anh kỳ, chắc chắn sẽ làm đám người của Linh Tê Tông tức chết.” Từ đó giờ Mạnh Dĩnh đã rất ghét Linh Tê Tông, mỗi lần nhắc tới Linh Tê Tông sẽ luôn nghiến răng nghiến lợi.
“Linh Tê Tông là một tông môn như thế nào?” Yến Trì nhìn thái độ của Mạnh Dĩnh cũng có chút tò mò rốt cuộc Linh Tê Tông đã làm gì mà khiến cho Mạnh trưởng lão ghét như vậy.
“Tông chủ đời trước của Linh Tê Tông coi như cũng được đi, có mối quan hệ khá tốt với tông chủ của chúng ta.

Nhưng mà thiếu tông chủ của bọn họ, cũng chính là tông chủ bây giờ đó, không biết được dạy dỗ kiểu gì mà cái mắt mọc trên đỉnh đầu, cực kì cao ngạo tự phụ, khinh thường tất cả mọi người.

Không phải chỉ là Thiên Linh căn thôi sao, tông môn nào mà không có.

Vậy mà ngày nào cũng làm ra vẻ hắn chính là thiên tài xem người khác như là cặn bả.” Mạnh Dĩnh nói đến đây liền nghiến răng, “Hơn nữa dù cho hắn có Thiên Linh căn thì sao chứ, Hiện Chiêm mất hết tu vi phải tu lại lần nữa còn cao hơn hắn kìa, cũng không biết có gì mà đắc ý.”
Y biết được việc Giang Hiển Chiêm phải tu luyện lại bởi vì hôm đó Giang An Lan đột nhiên mở miệng nói phải sinh con cho y đã dọa y chết khiếp vội vàng hỏi rõ mới biết được toàn bộ bí mật thân thế của Tiểu Kiếm Tu.

“Nếu đại hội lần này thiếu tông chủ gặp phải đệ tử của Linh Tê Tông không cần khách khí cứ canh cái mặt mà đánh!” Mạnh Dĩnh vừa nói vừa khoa tay múa chân, nhìn thôi cũng biết nàng ghét Linh Tê Tông đến thế nào.
Yến Trì bật cười nhìn Giang An Lan đang nghe rất nghiêm túc, nghe xong còn gật đầu.

Đang muốn mở miệng nói chuyện, bỗng nhiên thần thức cảm nhận được gì đó, một tiểu đội đuổi theo một cô gái mặc đồ đen đang lao thẳng đến linh thuyền.
Hiển nhiên Mạnh Dĩnh cũng đã phát hiện, nàng đứng lên, đi đến đầu thuyền, xem thử đang xảy ra chuyện gì.
Yến Trì cũng đứng lên, bảo Giang An Lan đi theo mình.

Thần thức của y cảm nhận được cô gái mặc đồ đen này không có hơi thở của con người, nhìn không ra tu vi, không biết lai lịch thế nào.
“Ai đó, đây là linh thuyền của Xích Dương Tông, người không liên quan không được tới gần! Nếu không đừng trách ta không khách khí.” Mạnh Dĩnh hô lớn, trong thanh âm lẫn vào chút tu vi của tu sĩ Phân Nguyên hậu kỳ, làm những người có tu vi thấp hơn đều cảm nhận được áp lực.
Vốn dĩ cô gái đã sắp bị đuổi kịp sau khi nghe được tiến nói của Mạnh Dĩnh hoàn toàn không bị ảnh hưởng ngược lại còn lao đến nhanh hơn, nhảy một cái trong lúc Mạnh Dĩnh còn chưa nhìn rõ thì nàng đã nhảy lên linh thuyền.
Người đuổi theo phía sau nàng đều bị áp lực mà Mạnh Dĩnh phóng ra làm cho tạm dừng một lát, cô gái mới nhân cơ hội đó nhảy được lên linh thuyền.
Thấy cô gái đã chạy lên linh thuyền, Mạnh Dĩnh liền hốt hoảng, nàng dẫn theo các đệ tử của Xích Dương Tông, có nghĩa vụ phải bảo vệ bọn họ, tuyệt đối không thể có sơ sót nào.

Nàng đề phòng nhìn cô gái vừa nhảy lên linh thuyền, không vì bộ dạng nhỏ tuổi của nàng mà khinh thường.
Nhưng cô gái này sau khi lên linh thuyền chỉ nhìn tới nhìn lui.

Giống như là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều người như vậy.

Từ nảy đến giờ chỉ chạy quanh các đệ tử của Xích Dương Tông.

Cuối cùng vẻ mặt rối rắm nhìn Thiên Thành và Giang An Lan, tay nhỏ vuốt cằm, giống như đang phải quyết định một chuyện gì ghê gớm lắm, cuối cùng đứng ở trước mặt Giang An Lan.
Nàng ngẩng đầu lên vừa định nói với Giang An Lan cái gì đó, đã bị đám người đang đuổi theo nàng đánh gãy.

Người dẫn đầu của tiểu đội bước ra, biết được thực lực của Mạnh Dĩnh, hắn ở ngoài thuyền hướng về phía Mạnh Dĩnh hành lễ, đưa ra một khối lệnh bài: “Chào ngài, tại hạ là người của Cố gia, phụng mệnh đuổi bắt cô gái áo đen này, vô tình va chạm linh thuyền của quý tông, tại hạ xin quý tông bỏ qua cho.”
Lệnh bài của Cố gia, Yến Trì là người biết rõ nhất, thần thức của y vừa lướt qua liền biết đó là thật, những người này đúng là người của Cố gia.

Nghe được hai chữ “Cố gia”, Giang An Lan liền nắm chặt tay Yến Trì, cả người căng cứng lại như là sợ ai đó sẽ cướp mất người của cậu.
Mạnh Dĩnh cũng biết lệnh bài của Cố gia, sau khi nàng xem qua liền trả về, quay đầu lại nhìn thoáng qua cô gái kia.

Quả thật nhìn rất đáng thương bị nhiều người đuổi theo như vậy, nhưng mà co gái này rất thần bí, nàng không thể mang theo một người không rõ lại lịch.

Hơn nữa Cố gia và Xích Dương Tông vẫn thường xuyên qua lại, cũng chỉ là người là, để Cố gia mang đi cũng không sao.
Cô gái áo đen này rất thông mình, nàng nhìn sắc mặt của Mạnh Dĩnh liền biết đối phương không muốn liên quan dính líu gì đến nàng thậm chí còn muốn đem nàng giao ra, vội vàng mở miệng: “Ta không muốn bị các người bắt, các người đều là người xấu!”
Cô gái nói xong, quay đầu lại tiếp tục nhìn Giang An Lan, trong ánh mắt lộ ra sự ngưỡng mộ cộng với gương mặt tròn tròn của nàng nhìn càng thêm đáng thương, “Đại ca ca, ca ca giúp ta được không, bọn họ đều là người xấu, bắt được ta chắc chắn sẽ làm hại ta, ca ca cứu ta đi mà!”
Nhưng điều mà cô gái không ngờ là, cứu binh mà nàng tìm là hai người duy nhất trên linh thuyền không quan tâm gì đến nàng từ đầu đến giờ.

Giang An Lan cúi đầu nhìn cô gái trước mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt đang tràn ngập sụ mong đợi của cô gái nói: “Không hay lắm đâu.”
Cô gái mặc đồ đen: “……”
Yến Trì xém chút nữa không nhịn được đã phì cười, nụ cười gượng của cô gái trước mặt sắp nứt ra luôn rồi, nàng chắc là không thể tin được chuyện mình sẽ bị từ chối.

Nhưng câu nói tiếp theo của Giang An Lan đã trực tiếp làm cô gái hóa đá: “Ngươi lớn tuổi hơn ta nhiều lắm, gọi ta là ca ca thì không hay lắm đâu.”
Các đệ tử của Xích Dương Tông đã nhịn không nổi nữa rồi, một đám che miệng nghẹn cười.


Ngay cả Thiên Hằng bình thường hay vờ nghiêm túc cũng nhịn không được cười ra tiếng.
Mạnh Dĩnh líu lưỡi, bình thường nàng cũng hay giả vờ làm thiếu nữ 16,17 tuổi, thì phụ nữ mà, ai lại chịu nhận mình già cơ chứ.

Nhưng mà cô gái này à không phải gọi là bác gái này lại giả vờ làm bé gái, đúng là không biết xấu hổ.
Sắc mặt của cô gái thay đổi liên tục, cuối cùng cũng không nhịn được mà nói, “Uổng công ngươi là kiếm tu, lần đầu tiên ta thấy kiếm tu đáng ghét như ngươi đó, chắc chắn sẽ tìm không được đạo lữ, cô đơn cả đời, cầu mà không được.”
Những lời này làm Yến Trì nghĩ đến Giang An Lan kiếp trước hình như đúng là lẻ loi một mình, mà y cũng chính là đối tượng cậu cầu mà không được.

Đời này chắc chắn không giống nhau.

Yến Trì không thích lời nói của cô gái này, trên mặt có chút tức giận, y ở trước mặt mọi người đem đầu tựa lên vai Giang An Lan, cười đến mê hoặc lòng người: “Ngại ghê, ta chính là đạo lữ của cậu ấy, chính là kiểu sẽ ở bên nhau cả đời đó.”
Giang An Lan cảm nhận được Yến Trì dựa qua, điều chỉnh tư thế một chút, làm y dựa càng thêm thoải mái.

Sau đó nghe được lời nói của Yến Trì ánh mắt cậu lập tức tỏa sáng, theo cách nói của Yến đại lão thì ánh mắt của cậu sáng lên như tìm thấy bảo vật vậy.
Người của Cố gia đứng đằng xa, không chú ý tới chuyện đang diễn ra trên thuyền, chỉ cảm thấy Xích Dương Tông chắc sẽ không quan tâm đến chuyện này, dưới sự ngầm đồng ý của Mạnh Dĩnh người dẫn đầu của bọn họ đã lên linh thuyền của Xích Dương Tông, chuẩn bị bắt cô gái mang đi.
Cô gái còn chưa tỉnh lại từ cú sốc vừa rồi, bỗng nhiên nhìn thấy tên dẫn đầu của bọn người đuổi theo nàng muốn đi lại đây bắt nàng.

Nếu những người này mặc kệ, nàng sẽ trốn không thoát mất.

Nàng nghĩ một hồi liền hạ quyết tâm, nàng lấy ra một thanh kiếm.
Kiếm này vừa ra, nhiệt độ xung quanh bỗng giảm vài độ, không phải vì hơi lạnh mà bởi vì kiếm có quá nhiều sát khí.

Thanh kiếm này nhưng được rút từ máu tươi ra.

Trên thân kiếm không có hoa văn gì đặc biệt nhưng lại cực kỳ sắc bén nếu bị nó đâm trúng hậu quả thật không dám nghĩ đến.
“Kiếm này tên là Hắc Kiểu cực kỳ sắc bén là Linh Khí cực phẩm, tất cả kiếm tu đều mơ ước có được nó! Ngươi giúp ta, ta sẽ tặng thanh kiếm này cho ngươi.” Cô gái đưa thanh kiếm ra, trên mặt hiện lên vẻ tiếc của.
Hay ghê mấy ngày hôm trước vừa mới làm một thanh Hắc Kiểu cho Tiểu Kiếm Tu, hôm nay Hắc Kiểu thiệt liền tìm tới cửa.

Yến Trì nhìn thanh kiếm trên tay cô gái nhịn không được mà chửi thầm trong lòng.
Vốn tưởng rằng Giang An Lan thân là một kiếm tu khi nhìn thấy thanh kiếm này chắc chắn sẽ chấp nhận ai dè Giang An Lan chỉ nhìn thoáng qua liền dời mắt sang chỗ khác.

Còn thuận tay lấy ra một thanh kiếm không khác lắm giơ lên trước mặt cô gái “Ta đã có kiếm là A Trì luyện cho ta đó, tốt hơn kiếm của ngươi nhiều!”
Cô gái: “……” Không thích hợp, ngươi có phải cầm nhầm kịch bản rồi không, kịch bản đâu phải như vậy!.


Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!