Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Boss Full Cấp Chỉ Muốn Ăn Cơm Mềm



Yến Trì lấy chân đá đá thi thể của Trì Húc, trên mặt lộ rõ vẻ ghét bỏ, một cái túi Càn Khôn vô chủ hiện ra.

Yến Trì dùng mũi chân đá lên, dùng tay tiếp được.

Thần thức đi vào tra xét, ở trong túi Càn Khôn phát hiện không ít đồ tốt.

Không biết Trì Húc hại biết bao nhiêu người mới có được gia sản như thế này.

Yến Trì nhìn sơ qua, liền thu hồi thần thức, đem túi Càn Khôn đưa cho Giang An Lan: “Cầm đi!”
Một hồi lâu Yến Trì không thấy Giang An Lan nhận, giương mắt nhìn về phía cậu.

Thấy Tiểu Kiếm Tu đang nhìn chân y, như là lâm vào trầm tư, “Làm sao vậy?”
Nghe được Yến Trì hỏi lại lần nữa, Giang An Lan lúc này mới lấy lại tinh thần.

Cậu thu ánh mắt về, dừng ở túi Càn Khôn mà Yến Trì đang cầm, một hồi lâu sau mới mở miệng: “Đây hẳn phải thuộc về tiền bối.”
Yến Trì biết Giang An Lan chính trực, Trì Húc là do y giết, đồ của Trì Húc phải thuộc về y.

Bất quá Yến Trì cũng không để ý, dù sao đem thứ này cho Tiểu Kiếm Tu, chờ Tiểu Kiếm Tu trở về, cũng sẽ nộp lên toàn bộ cho y.

“Ta không cần, ngươi cầm đi.”
Giang An Lan nhìn Yến Trì lại nhìn túi Càn Khôn, sau đó nhận lấy túi Càn Khôn.

Yến Trì liếc mắt Ngọc Phong và Ngọc Dao đang chữa thương ở không xa, hai người đều bị thương không nhẹ, trong khoảng thời gian ngắn đều không thể di chuyển.

Xem ra y phải nhanh chóng tìm ra《 ẩn long quyết 》, phá vỡ bí cảnh này.

Nghĩ như vậy, Yến Trì phất phất tay với Giang An Lan, chuẩn bị rời đi, lại bị Tiểu Kiếm Tu gọi lại.

“Nếu tiền bối không chê hãy cho phép tại hạ đi cùng người.” Giang An Lan hình như đã suy xét nghiêm túc, cậu nhìn vào mắt Yến Trì chờ đợi y trả lời.


Yến Trì cả kinh, không dự đoán được Giang An Lan sẽ nói như vậy.

Y chỉ hai người còn đang ngồi đằng kia “Ngươi xác định muốn đi theo ta?”
“Nơi này có thi thể của huyền băng mãng xà, có mùi của nó nên thời gian ngắn sẽ không có yêu thú nào dám đến gần.” Giang An Lan gật gật đầu, xác nhận câu trả lời của mình, “Tiền bối vừa mới cứu mạng của tại hạ,trong bí cảnh hạ bối sẽ làm hộ vệ cho tiền bối để trả lại ân cứu mạng.”
Giang An Lan còn sợ Yến Trì không đồng ý liền nhìn y rồi ôm kiếm hành lễ: “Thỉnh tiền bối đồng ý tại hạ đi theo.”
“Ngươi muốn đi thì đi.” Yến Trì không sợ Giang An Lan, tính tình của Tiểu Kiếm Tu y biết rất rõ.

Mấy chuyện như giết người đoạt bảo, cậu chắc chắn sẽ không làm.

Nhưng thật ra cũng có thể để Tiểu Kiếm Tu chứng kiến truyền thừa của tiểu bí cảnh bị người áo đen lấy đi, nếu là lời nói của thiếu tông chủ chính phái chắc đa số mọi người sẽ tin.

Trên mặt Giang An Lan lộ rõ vẻ cao hứng, cậu đi nhanh đến trước mặt sư huynh sư tỷ, nói rõ tình huống, sau đó vội vàng đuổi kịp Yến Trì.

Yến Trì đi ở phía trước, nhìn Giang An Lan vẫn luôn đi sau y một chút.

Dọc đường đi, Tiểu Kiếm Tu không nói với y câu nào, chỉ là yên lặng đi theo phía sau.

Ngẫu nhiên có yêu thú nhảy ra, không đợi Yến Trì ra tay, Giang An Lan đã nhanh chóng giết chết nó.

Sau đó rửa sạch nội đan của yêu thú dâng lên cho Yến Trì.

Yến Trì không nhịn được sờ sờ mặt nạ, không phải là Tiểu Kiếm Tu nhận ra y đi.

Không có nha, bộ dáng hiện tại của y hoàn toàn không giống lúc ở Xích Dương Tông mà, Giang An Lan không thể nào nhận ra được.

Trong đầu vẫn luôn nghĩ chuyện này, dẫn tới việc Yến Trì tìm vị trí tâm trận có đi nhầm đường vài lần.

Mà Giang An Lan lại không có oán giận gì, trầm mặc đi theo.

Dường như cậu chỉ biết rút kiếm giết yêu thú, lấy yêu đan.

Hai người đi theo sự dẫn dắt của Yến Trì cuối cùng cũng tìm được tâm trận ở trong sơn động.

Yến Trì ngẩng đầu nhìn cửa đá đang đóng chặt trước mặt, nghĩ lại xem đời trước sao mình mở được nó, thời gian đã lâu lắm rồi, y cũng nhớ không rõ rồi.

“Tiền bối, nơi này hình như có cơ quan, phá nó có lẽ có thể mở cửa.” Giang An Lan vẫn luôn không mở miệng, trong lúc Yến Trì tự hỏi làm sao mới mở được cửa, bỗng nhiên lại mở miệng.

Cậu bảo Yến Trì nhìn về một loạt cột đá bên cạnh cửa đá, cột đá cao thấp không đồng đều, quả thật có chút kỳ quái.

Yến Trì có chút khó hiểu sao mà Giang An Lan ra được là có cơ quan, y nhìn cậu dò hỏi, “Ngươi biết mở cơ quan này sao?”
“Trước kia khi đọc một quyển sách cổ có nhìn thấy qua kiểu bố trí cơ quan này, trưởng lão trong tông đã dạy tại hạ.” Giang An Lan trả lời.

Cậu cẩn thận nhìn lại cột đá lần nữa, xác định là cùng một kiểu với cơ quan trong sách.

“Vậy làm phiền đạo hữu.” Yến Trì bỗng nhiên nhớ tới, lúc ấy khi mình đến nơi này bởi vì không giải được cửa đá, vừa lúc đói bụng, liền đi ra ngoài tìm quả dại đỡ đói.

Chờ đến khi y quay lại, cửa đá đã được mở.

Lúc ấy y rất cao hứng, căn bản không chú ý bên cạnh có cái cột đá.

Nghe được lời nói của Yến Trì, Giang An Lan đi đến trước cột đá, cậu tập trung vài đạo kiếm khí, dựa theo trình tự từ thấp đến cao, đánh nát toàn bộ cột đá, sau đó nghe được một tiếng răng rắc, cửa đá chậm rãi mở ra, lộ ra một khe hở nhỏ chỉ đủ một người.

“Lợi hại.” Yến Trì nhìn cửa đá mở ra,khen một câu.

Hôm nay nếu không gặp được Tiểu Kiếm Tu, y chắc là chờ đến tối cũng không mở được cửa đá, chắc chắn y sẽ mất kiên nhẫn mà đập nát cửa đá.

“Đi thôi!, Cùng nhau vào xem.” Nói xong, Yến Trì dẫn đầu muốn đi vào, lại bị Giang An Lan bỗng nhiên tiến lên một bước ngăn cản.

Y nheo nheo mắt, chờ Giang An Lan giải thích.


“Con đường phía trước không biết ra sao, tại hạ đi vào trước dò đường.

Nếu có nguy hiểm, tiền bối hãy lập tức rời đi.” Giang An Lan nghiêm túc nói, sau đó cậu cũng không chờ Yến Trì có phản ứng gì, trực tiếp đi vào cửa đá.

Yến Trì đứng tại chỗ một lúc lâu, sau đó đi vào cửa đá.

Trong cửa có nguy hiểm hay không y rất rõ ràng, nếu có y cũng sẽ không mạo hiểm tiến vào.

Nhưng mà Giang An Lan không biết, dù vậy cậu vẫn xung phong đi vào, dò đường vì y.

Y nhìn bóng dáng của Tiểu Kiếm Tu phía trước, thật lâu không nói gì.

Trong cửa đá như mọt cái hang động đá vôi, trong động khắp nơi đều là các khối đá được thiên nhiên điêu khắc cực kỳ sắc sảo.

Trên vách đá có cái đèn trường minh chiếu sáng toàn bộ hang động đá vôi.

Trong mạch nước ngầm có các phiến đá được ánh sáng của đèn trường minh chiếu vào tỏa sáng lấp lánh, cảnh tượng khó gặp, đẹp không sao tả xiết.

Từng bậc thềm đá dẫn lên phía cao hơn, ở nơi cao nhất có một trụ lưu li.

Trụ lưu li hình như đang phong ấn thứ gì, đồ vật kia lóe lên các tia sáng làm trụ lưu li cũng phát ra từng đợt ánh sáng lấp lánh.

Giang An Lan tra xét khắp nơi sau đó lại về tới phía sau Yến Trì, “Tiền bối, nơi này không có nguy hiểm.

Nhìn dáng vẻ chắc là tâm trận của tiểu bí cảnh.”
Yến Trì quay đầu lại, liếc mắt nhìn Giang An Lan một cái, xác định đối phương không có nửa phần muốn đi đụng vào trụ lưu li.

Y đi lên bậc thang, từng bước một đi đến trụ lưu li.

Đến khi đứng trước trụ lưu li, nhìn thấy ngọc giản hình rồng phía trong.

Kiếp trước y trùng hợp rớt vào bí cảnh này, dựa vào vận khí tốt, một đường tìm được tâm trận, nhìn thấy ngọc giản hình rồng, cũng chính là 《 ẩn long quyết 》.

Từ nay về sau cuộc đời liền hoàn toàn thay đổi, dần dần ở Tu chân giới có một vị trí nhỏ, thậm chí sau này đạt tới đỉnh cao.

Hiện giờ y vẫn giống như trước kia đi tới nơi này, dường như không có gì thay đổi.

Ánh mắt y bỗng nhiên nhìn về phía Giang An Lan đang ngoan ngoãn chờ bên cạnh, xem ra cũng không giống đời trước.

Lần này trước khi đi vào nơi, y chưa từng chịu khổ, sau này chắc chắn cũng sẽ không.

Yến Trì duỗi tay chạm đến trụ lưu li trụ, trụ lưu li không phải làm từ lưu li, chẳng qua là nhìn bên ngoài giống lưu li mà thôi.

Tay Yến Trì trực tiếp vói vào trong trụ, cầm lấy ngọc giản hình rồng, đem nó lấy ra khỏi trụ lưu li.

Ngọc giản rung nhè nhẹ trong tay, cuối cùng cũng lấy được rồi, không cần lo lắng bị những người khác lấy đi.

Bây giờ chỉ cần nghĩ cách phá hủy nó nữa là được.

Yến Trì thưởng thức ngọc giản hình rồng trong tay, bỗng nhiên nhớ tới Giang An Lan còn đang đứng bên người y, nhìn nhìn 《 ẩn long quyết 》 trong tay không biết nghĩ như thế nào lại quyết định trêu chọc cậu.

“Đây là một quyển công pháp cực phẩm, là bí tịch tu luyện tốt nhất cho tu sĩ Thiên Linh căn.” Yến Trì đem ngọc giản đặt ở trong lòng bàn tay, cho Giang An Lan xem, “Ngươi có cần hay không?”
Giang An Lan nhìn ngọc giản trong tay Yến Trì, lông mày cũng không thèm động, trực tiếp cự tuyệt, “Tiền bối thu đi, tại hạ không phải là Thiên Linh căn, cũng không cần.”
“Ngươi không cần mang về cho đạo lữ nhà ngươi sao? Ngươi không cần, đạo lữ của ngươi cũng không cần?” Yến Trì không nghĩ tới Giang An Lan sẽ cự tuyệt, y còn tưởng rằng chỉ cần là thứ tốt với y, Giang An Lan đều sẽ nhận lấy.

Yến Trì còn đoán lần này Tiểu Kiếm Tu sẽ lấy ra cái gì để trao đổi với y.

Giang An Lan nhanh chóng đối diện với ánh mắt của Yến Trì, sau đó lại dời đi ánh mắt, “Y chắc là cần.”
Yến Trì: “……”
Hai người liền mặt đối mặt như vậy hơn nửa ngày đều không có nói tiếng nào.


Cuối cùng Yến Trì mở miệng trước: “Lan Lan?”
“Ừm.” Giang An Lan lên tiếng, trên mặt cũng không có lộ ra chút giật mình nào, hình như đã sớm biết từ lâu.

Yến Trì thở dài, duỗi tay tháo mặt nạ của mình xuống, lộ ra gương mặt mà Giang An Lan đã quá quen thuộc.

Xích Dương Thánh Hỏa màu đỏ đậm ở giữa mày trong bóng tối lộ ra một tia sáng lập lòe, “Sao mà phát hiện được?”
Ánh mắt Giang An Lan dừng lại trên giày của Yến Trì giày, “Mây mang điềm lành thêu trên đế giày là định chế, ta biết.”
“Chỉ bằng cái này? Bất quá chỉ là cái hoa văn, người ở Tu chân giới mang cũng nhiều lắm mà.” Yến Trì cũng cúi đầu nhìn giày trên chân mình.

Bất cẩn thật, y sao lại quên mất, một thân trang phục của mình đều là chính tay Giang An Lan xử lí.

Y có quần áo giày gì, Giang An Lan chắc chắn là người biết rõ nhất.

Trước khi ra cửa y nhớ thay bộ đồ đen mà y giấu được lại quên thay đôi giày này.

“Còn có, ngón út tay phải của A Trì duỗi không thẳng, ngẫu nhiên sẽ run nhẹ.” Giang An Lan lại đem ánh mắt rơi xuống tay phải của Yến Trì tay phải.

Yến Trì nâng tay phải của mình lên, nhìn ngón út hơi hơi uốn lượn, y cố tình muốn duỗi thẳng, lại không có phản ứng, ngược lại làm ngón út run nhẹ.

Yến Trì bỗng nhiên nhớ lại, lúc y còn ở Yến phủ, một lần khi y xách thùng đi múc nước, lúc đi ngang qua Yến Hoằng Đào, hắn ta đã cố ý gạt chân y làm y té xuống đất, thùng đầy nước đập trúng tay phải chặt đứt ngón út của y.

Sau đó y sợ mẹ lo lắng nên không nói chuyện này ra, xương của ngón út cũng không cố định lại.

Lâu ngày, xương cốt không được định hình mọc ra lại thì đã mọc sai.

Bất quá chuyện ngón út y duỗi không thẳng còn sẽ run nhẹ, chính y luôn không phát hiện ra, nếu không phải Giang An Lan nói ra, sợ là chính mình sẽ không chú ý tới.

“Lan Lan ngày thường luôn nhìn chằm chằm vào ta sao? Nếu không như thế nào chuyện ngón út ta cũng không để ý đến Lan Lan lại phát hiện.” Thân phận bị phát hiện, Yến Trì cũng không che giấu nữa, tay cầm ngọc giản dùng một chút lực, ngọc giản hình rồng liền biến thành mảnh vỡ rải đầy đất.

“Lúc ăn cơm thấy A Trì cầm đôi đũa, trong lúc vô ý phát hiện.” Giang An Lan thành thật trả lời, cậu nhìn ngón út của Yến Trì, trong mắt toát ra vài phần đau lòng.

“Được rồi, không có việc gì, sau khi trở về đánh gãy thêm lần nữa, rồi nối xương lại là được rồi.” Yến Trì duỗi tay nhéo mặt Giang An Lan, làm cậu thôi không lộ vẻ tự trách “Lan Lan ngay từ đầu sẽ biết là ta, liền không có cái gì muốn hỏi ta sao? Hơn nữa thừa nhận như vậy, không sợ ta giết người diệt khẩu sao?”
“Chỉ cần A Trì có thể vui vẻ, chỉ cần là vì tốt cho A Trì, A Trì muốn làm gì ta cũng được.” Giang An Lan nhìn vào mắt Yến Trì, lần đầu tiên không có tránh né ánh mắt của y, cậu nói cực kỳ nghiêm túc, cũng thành khẩn, đem toàn bộ lời trong lòng nói ra, “A Trì nguyện ý nói cho ta, ta liền nghe.

A Trì không muốn nói, ta cái gì cũng không muốn biết.”
Yến Trì nghe Giang An Lan nói, trong mắt càng thêm thâm trầm, dường như có thứ gì bắt đầu tụ lại bên trong.

Sau một lúc lâu, y hướng về phía Giang An Lan dang rộng hai tay, nhìn đối phương có chút không hiểu, lúc này mới mở miệng: “ Hiện tại ta cần Lan Lan ôm một cái mới vui vẻ.”
Giang An Lan bỗng nhiên đỏ mặt, khuôn mặt tuấn lãng đỏ như màu trời chiều, cậu nhìn Yến Trì dang rộng hai tay, có chút không biết làm sao, cuối cùng vẫn là đi về phía Yến Trì dựa vào người y, đồng dạng mở rộng hai tay ôm lấy người cậu quý trọng nhất trên đời.

“Lan Lan à, ôm rồi thì chạy không thoát đâu.” Yến Trì ôm eo Giang An Lan, ngã vào lòng ngực của Giang An Lan, ngửi ngửi mùi hương trên người cậu.

“Không chạy.” Giang An Lan nhỏ giọng nói câu này, Yến Trì vẫn nghe được, buộc hai tay càng chặt, đem người ôm chặt hơn nữa.

Tiểu Kiếm Tu này về sau liền dán tên của y lên đi.

Gọi là Yến Trì Giang An Lan.

P/s: huhu khúc cuối ngọt quá, tình cảm quá nhưng nghĩ đến chương sau tui lại mắc mệt, trời ơi chương sau chắc tui edit xỉu lên xỉu xuống quá!!!.


Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!