Cuối tháng 12, Phó Dật Thần sắp xếp một chuyến đi sang Thụy Sĩ. Chu Nhất Dương vừa nghe liền biết ý đồ của anh, Phó Dật Thần là muốn quay lại nơi hai người họ đã từng gặp nhau đây mà.
Lần này khác với nhiều năm trước, Phó Dật Thần không còn đơn độc và lẻ loi nữa, anh đã có mặt trời nhỏ thuộc về riêng mình.
Hai người quay trở lại khu trượt tuyết năm đó, quang cảnh đã khác xưa, cơ sở vật chất cũng tốt hơn rất nhiều. Chu Nhất Dương và Phó Dật Thần cùng nhau thay đồ rồi trượt tuyết.
Cứ tưởng sau nhiều năm, trình độ của Phó tổng phải khác đi, ai ngờ đâu, lần này cũng như lần trước, mải mê ngắm người yêu mà lại bị ngã. Chu Nhất Dương lo lắng đến bên anh, lúc cúi xuống kiểm tra xem anh có vết thương ở đâu không thì liền bị kéo một cái vào lòng, rồi một đôi môi lành lạnh dán vào môi cậu. Lúc đầu là mơn trớn, sau đó là nụ hôn sâu cuồng nhiệt.
"Nhiều năm trước lúc mới gặp em, anh đã muốn làm thế này rồi!" - Phó Dật Thần cười, nói.
"Anh biến thái hả? Lúc đó em mới 14 tuổi mà!!" - Chu Nhất Dương tỏ vẻ như không thể tin nổi vào mắt mình.
"Đấy là anh chỉ muốn thôi mà, nhưng cũng có được đâu. Bây giờ ước nguyện năm đó đã thành hiện thực rồi."
Chu Nhất Dương đấm nhẹ vào ngực anh một cái, rồi chồm lên hôn chụt vào môi anh cái nữa.
Phó Dật Thần không bị thương, vì lần này mặc đồ bảo hộ an toàn hơn lần trước, hơn nữa, còn có người thương bên cạnh, mọi thứ đã khác đi.
Hai người trượt tuyết cả buổi sáng, sau đó về khách sạn nghỉ ngơi, mấy ngày sau, cùng nhau đi đến những nơi mà trước kia Phó Dật Thần từng lén nhìn trộm Chu Nhất Dương. Mỗi nơi, Chu Nhất Dương đều chụp một cái ảnh, nói rằng để làm kỉ niệm hoặc dùng để post lên mạng. Mấy cái video như kiểu tôi của ngày xưa và tôi của bây giờ ấy. Phó Dật Thần chỉ biết bất lực chụp cùng cậu, ai bảo ngày xưa anh nhìn trộm người ta làm chi??
Buổi tối ngày cuối cùng ở Thụy Sĩ, Phó Dật Thần bảo có chuyện muốn nói với Chu Nhất Dương, một bí mật mà anh luôn cất giấu. Ngạc nhiên hơn, là Chu Nhất Dương cũng nói có chuyện muốn nói với anh, cũng là một bí mật.
Hai người ăn ý nhìn nhau.
"Liệu có phải chúng ta sẽ nói cùng một chuyện không?" - Chu Nhất Dương hỏi.
"Hay là em nói trước đi."
"Hay là cùng nói đi, được không? Điều anh muốn nói có dài không?"
"Không dài, nếu em muốn thì chúng ta cùng nói."
Sau đó, Chu Nhất Dương đếm ngược, 1, 2, 3.
"Will you marry me?"
"Cưới anh nhé!"
Hai người sửng sốt nhìn nhau rồi bật cười, hóa ra họ lại cùng nói đến một chuyện thật.
Phó Dật Thần rút trong túi áo ra một chiếc hộp, rồi quỳ một chân xuống, mở chiếc hộp ra, bên trong là chiếc nhẫn cực kì tinh xảo. Chu Nhất Dương không nói gì, cậu cũng quỳ một chân xuống, rút chiếc hộp từ trong túi áo ra, bên trong có một chiếc nhẫn khác.
"Chiếc nhẫn này là em lấy theo số đo của ngón tay anh lúc anh ngủ."
"Của anh cũng vậy, lấy lúc em đang ngủ."
Hai người lại nhìn nhau cười, trùng hợp đến mức khó tin.
Chu Nhất Dương đưa tay ra trước, Phó Dật Thần căng thẳng đeo vào cho cậu. Sau đó đến anh, bàn tay anh lúc đưa ra còn run run thấy rõ. Chu Nhất Dương vừa đeo nhẫn vừa buồn cười.
Đeo nhẫn cho đối phương xong, cả hai cùng ra ban công ngắm tuyết rơi. Sau đó lại một phen ăn ý nữa, đột nhiên quay sang nhìn nhau, tình cảm trong mắt của đối phương như tràn ra ngoài, làm cả không gian cực kì ấm áp.
"Em yêu anh!" - Chu Nhất Dương khẽ nói.
"Anh yêu em!" - Phó Dật Thần đáp lời cậu rồi tiến đến, ôm eo cậu, trao nhau nụ hôn.
Chu Nhất Dương ôm cổ anh, môi lưỡi hai người dây dưa, triền miên.
Bên ngoài, không biết nơi nào bắn pháo hoa, từng chùm, từng chùm rực rỡ trong đêm mùa đông lạnh, làm trái tim của ai cũng ấm áp.