Một ngày tháng 8, Chu Nhất Dương xem lịch, cũng sắp đến ngày giỗ của mẹ Phó Dật Thần, cô Tuyết Mai rồi.
Năm ngoái khi Chu Nhất Dương và Phó Dật Thần chưa yêu nhau thì khi đến ngày đó, Phó Dật Thần sẽ cùng bố ra thăm mộ mẹ, rồi về nhà riêng ăn một bữa cơm.
Nhưng năm nay khác hơn, Phó Dật Thần đi cùng Chu Nhất Dương.
Thực ra khi nghe Phó Dật Thần nói cùng đi thăm mộ mẹ anh, Chu Nhất Dương có chút căng thẳng, đây là Phó Dật Thần chính thức giới thiệu cậu với gia đình anh nhỉ?
Trời đã vào thu, nhưng vẫn vương lại chút nắng hạ, ánh nắng xuyên qua lá cây chiếu xuống mặt đất. Đám mây trắng trên cao trôi lững lờ, đang nằm nghỉ ngơi sau một mùa hạ oi bức. Thỉnh thoảng lại có cơn gió heo may thổi qua, làm lay động đám cây cỏ ven đường, khung cảnh mùa thu đẹp và tĩnh lặng.
Chu Nhất Dương dậy rất sớm, cùng Phó Dật Thần đến tiệm hoa để mua một bó cúc trắng. Hoa cúc mới được cắt từ sáng sớm, còn đẫm sương đêm, được bó lại rất đẹp.
Hai người cùng lái xe đến nghĩa trang ở ngoại ô thành phố, thực lòng mà nói, Chu Nhất Dương chưa từng thấy thành phố nơi cậu lớn lên lại yên bình như bây giờ. Không có cảnh tượng ùn tắc giao thông, mọi thứ như chậm lại, cùng với đám mây trắng trên trời.
Lối vào nghĩa trang rất quang đãng, sạch sẽ, cỏ hai bên đường được nhổ gọn gàng, khung cảnh tĩnh lặng mà nghiêm trang.
Mộ của mẹ Phó Dật Thần ở ngay đầu một khúc ngoặt, Chu Nhất Dương thấy ngôi mộ, cậu cúi người chào một tiếng: "Con chào mẹ ạ!"
Tiếng mẹ này làm Phó Dật Thần rất sửng sốt, còn cả vui mừng nữa.
Chu Nhất Dương đưa bó hoa cho Phó Dật Thần rồi cậu nhổ mấy ngọn cỏ lởm chởm trên mộ, dọn dẹp sạch sẽ ngôi mộ, bấy giờ mới lấy lại bó hoa, kính cẩn đặt lên.
Trong di ảnh trên ngôi mộ, là một người phụ nữ có mái tóc đen dài, khuôn mặt rất xinh đẹp, dịu dàng.
"Con là Chu Nhất Dương, là người yêu của Phó Dật Thần, hôm nay con đến là muốn ra mắt mẹ. Ừm, tiếng mẹ này có hơi đường đột, nhưng mẹ đừng lo lắng gì cả, vì con đối với Phó Dật Thần là thật lòng. Có thể mẹ sẽ cảm thấy hơi thất vọng khi thấy người yêu của Phó Dật Thần lại là nam nhỉ? Nhưng con...." - Chu Nhất Dương đang định nói tiếp thì có một bàn tay đặt trên vai cậu, Phó Dật Thần cũng ngồi xuống bên cạnh cậu, anh ra hiệu, để anh nói.
"Mẹ nghe cậu ấy nói rồi đúng không, và con tin, chắc hẳn mẹ cũng nhìn thấy rồi. Cậu ấy nói mẹ có thể sẽ thất vọng, nhưng con lại không nghĩ vậy, bởi vì mẹ rất vĩ đại, mẹ chỉ muốn được nhìn thấy con trai mình hạnh phúc mà, đúng không? Hiện tại con đang sống rất hạnh phúc, nên mẹ hãy cứ yên tâm đi nhé. Thực ra con chỉ tiếc nuối một điều là, tại sao năm đó mẹ lại rời đi nhanh như vậy, cũng không báo trước cho con và bố. Mẹ biết không, lúc đó, cho dù con có gào khóc thế nào, mẹ cũng không trở về, thế giới bên ngoài thì vẫn rực rỡ như vậy, nhưng mẹ còn chưa kịp ngắm nhìn hết. Bây giờ con có sự nghiệp thành công rồi, có người mình muốn bảo vệ cả đời rồi, mẹ cũng chưa nhìn thấy."
Khóe mắt Chu Nhất Dương rưng rưng khi nghe Phó Dật Thần giãi bày, nhưng cậu vẫn mỉm cười, nhìn vào bức di ảnh nhỏ kia: "Mẹ à, con tin rằng mẹ đã nghe thấy hết những lời Dật Thần nói đúng không?"
Một làn gió nhẹ thoảng qua, làm những bông cúc trắng khẽ đung đưa. Cho dù cuộc sống con có thế nào, vui vẻ hay buồn đau, bên ngoài kia thế giới vẫn ồn ào, tấp nập như vậy, nên con buộc phải hòa mình vào thế giới đó, chôn chặt nỗi đau trong tim. Chờ đợi một ngày, có người đưa con ra khỏi bóng tối, giúp con xoa dịu vết thương, giúp con học cách đối diện với mọi chuyện, để con thấy rằng, sự chờ đợi, chịu đựng trong suốt những năm tháng qua là đáng giá.
Phó Dật Thần và Chu Nhất Dương nắm tay nhau, rời khỏi nghĩa trang.
Phó Nham đứng ở một góc khuất, khẽ lau nước mắt. Đợi khi Phó Dật Thần và Chu Nhất Dương đi khỏi, ông mới đi đến ngôi mộ, đặt lên bó hoa bách hợp.
"Em vẫn luôn thích hoa bách hợp, nhỉ?"
Ông cười, nhưng nước mắt vẫn ứa ra: "Con trai của chúng ta lớn thật rồi, có người mà nó muốn bảo vệ rồi. Cậu bé đó rất tốt, anh chắc rằng em sẽ thích thôi. Hôm nay anh khóc, vì cuối cùng Dật Thần cũng đã có cuộc sống hạnh phúc sau tất cả những đau khổ trong quá khứ mà nó phải chịu. Anh rất mãn nguyện, tin rằng em ở dưới đó cũng sẽ thấy thế."
Phó Nham còn ngồi trước ngôi mộ một lúc lâu nữa mới trở về, đợi cho nước mắt khô hết, sợ con trai sẽ phát hiện ra.
Phó Nham có một ngôi nhà, là ngôi nhà mà ông từng sống với vợ con, giờ Phó Dật Thần ra ở riêng, chỉ còn ông sống một mình.
Thế nhưng lúc bước vào nhà, lại thấy cửa đã mở, còn có hai đôi giày ở ngoài. Phó Nham bước vào trong nhà, ông thấy Chu Nhất Dương và Phó Dật Thần đang cùng nhau nấu ăn.
Phó Nham mỉm cười hạnh phúc, cuối cùng ông cũng tìm được cảm giác gia đình rồi.