"Lần sau nếu giận ngươi muốn mắng ta hay trách cứ ta gì cũng được, nhưng đừng có một chút cũng không ngó ngàng đến ta có được không?"
"...Được rồi."
Đến hiện tại Tần Thời cũng không còn quan trọng vấn đề ai đúng ai sai nữa, dù sao trước mặt Từ Á Ngôn hắn cũng không thể nào tức giận cho nổi. Nhưng điều đó không có nghĩa là trong lòng hắn hoàn toàn không cảm thấy khó chịu, Tần Thời nghĩ ngợi một lúc quyết định nói thẳng ra: "Ta không nói chuyện với ngươi là ta không đúng, nhưng ta thật sự không thích tên họ Cố kia một chút nào."
Theo trí nhớ của y thì từ lúc hai người thành thân đến giờ Tần Thời chưa từng gặp qua Cố Minh Lăng, y cũng không hiểu vì sao hắn lại có ác cảm như vậy, Từ Á Ngôn kinh ngạc hỏi:. truyện ngôn tình
"Tại sao?"
Tần Thời không vui nói: "Rõ ràng là Cố Minh Lăng có ý với ngươi!" Ánh mắt lộ liễu như vậy ngay cả kẻ mù cũng nhìn ra, chỉ có vương phi ngốc nhà hắn mới không phát hiện.
Ai ngờ nghe xong Từ Á Ngôn cũng không bất ngờ chỉ mỉm cười hỏi lại: "Thì ra vừa rồi không phải vương gia giận mà là ngươi đang ghen đó sao?"
"Ta ghen cái gì chứ?!" Tần Thời lập tức chối bay: "Ta không có ghen, ngươi nghe lời bản vương là được rồi, sau này không được gặp mặt riêng Cố Minh Lăng nữa."
Nhìn vẻ mặt ấu trĩ này Từ Á Ngôn thật sự rất muốn cười, nhưng ngại hắn da mặt mỏng nên cố nén cười lại, hắng giọng một tiếng nói: "Thật ra ngươi không cần phải lo, ta với huynh ấy nếu có gì đã có từ rất lâu rồi, hiện tại càng không thể có khả năng."
"...Ngươi đã biết từ trước hắn thích ngươi?"
"Biết thì sao mà không biết thì sao?" Từ Á Ngôn mỉm cười nhìn Tần Thời bằng ánh mắt dịu dàng: "Hiện tại không phải trong lòng ta chỉ có duy nhất một mình Tử Lan thôi sao?"
Từ Á Ngôn không nói lời mật ngọt thì thôi, chỉ cần y muốn bất cứ lúc nào cũng khiến Tần Thời chìm trong bể ngọt không thể thoát ra nổi. Tần Thời quay mặt sang một bên che đi gò má dần đỏ lên, thật ra hiện tại trong nhà lao rất tối dù hắn không che Tư Á Ngôn cũng không thể nhìn thấy, cảm thấy hành động này quá vô ích Tần Thời 'hừ' một tiếng khó chịu nói:
"Nếu trước đó ngươi không có một chút tình cảm gì với hắn tại sao còn giữ cái nỏ đó nhiều năm? Khi nhìn thấy hắn còn cười tươi như vậy, lúc vừa mới gả đến phủ ngươi còn chẳng thèm cười với ta..."
Từ Á Ngôn cau mày hỏi lại: "Sao ngươi biết cái nỏ trước kia của ta là do Cố Minh Lăng tặng?"
"Sao ta lại không biết? Chính cái thứ đấy suýt chút nữa lấy mạng phu quân ngươi đây này." Mặc dù chuyện đã trải qua rất lâu nhưng mỗi khi nghĩ lại vẫn khiến Tần Thời cảm thấy tức giận không thôi, mà hắn cũng quên luôn chuyện Từ Á Ngôn không hay biết gì về chuyện này, nói xong rồi mới nhận ra bản thân lỡ lời nhưng đã muộn.
Nhìn thấy ánh mắt đầy thắc mắc của Từ Á Ngôn hắn hết cách đành khai thật. "Không phải trước khi thành thân ngươi từng bị đại phu nhân phái thích khách ám sát? Thật ra lúc ấy ta cũng ở đó."
"A." Nói như vậy cũng có thể giải thích, Từ Á Ngôn giật giật khóe môi nhìn hắn: "Thảo nào sau đó thích khách đều biến mất không còn tung tích, thì ra là tác phẩm của vương gia."
Tần Thời cứ nghĩ như vậy là xong nào ngờ Từ Á Ngôn lại nói tiếp: "Cho nên đoạn thời gian đó vương gia luôn theo dõi ta nên mới biết rõ Cố Minh Lăng như vậy, có đúng không?"
Tần Thời không thể không thừa nhận: "...Phải."
"Ta không biết vương gia còn có sở thích theo dõi người như vậy đấy."
Tần Thời: "..." Từ trước đến nay hắn cũng chỉ theo dõi có một mình y thôi.
Cũng may Từ Á Ngôn cũng không trêu chọc thêm, y thẳng thắn nói: "Ngươi yên tâm, đời này ta chỉ gả cho một người, nguyện sống chết cùng người đấy, cũng không còn tâm tư với ai khác."
Giọng Tần Thời có chút run lên: "Niệm nhi..."
"Vậy nên lần sau nếu ngươi còn vì những chuyện này mà không ngó ngàng tới ta, ta cũng sẽ không để ý ngươi nữa."
Tần Thời gật gật đầu: "Tuyệt đối không có lần sau!"
"Chuyện này coi như xong quay trở về chính sự đi." Từ Á Ngôn nghiêm túc quay qua nhìn hắn hỏi: "Hôm nay mọi chuyện thế nào rồi?"
Nhắc đến chuyện này Tần Thời thở dài một hơi, cẩn thận quan sát xung quanh một lượt rồi mới từ từ nói: "Cố Thương Hàn dâng lên sổ sách mà ngươi điều tra được trước đó lên cho hoàng thượng, tạm thời có thể khiến vụ án rẽ sang một hướng khác."
Từ Á Ngôn cau mày: "Không phải ngươi muốn..."
Tần Thời nói: "Nếu chỉ đơn giản như vậy thì cũng dễ dàng cho kẻ đó quá rồi, kẻ địch ở trong tối ta ở ngoài sáng, mọi chuyện đều làm rất cẩn thận không để lại dấu vết, nếu muốn lôi chúng ra ngoài ít nhất cũng phải cần một thứ gì đó