Những lời này của Từ Á Ngôn khiến Cẩm Tú ngơ ngác không hiểu lắm, không biết rốt cuộc y có ý gì, tại sao lại nói sẽ rời xa một thời gian, không lẽ vương phi định đi đâu xa?
Thắc mắc này của Cẩm Tú rất nhanh đã được giải đáp, ngay ngày hôm sau quan binh ào đến vương phủ áp giải Từ Á Ngôn đi. Lúc này sắc mặt Cẩm Tú tái mép, trời ạ, đây là vương phi cũng đoán được y hối lộ phu nhân của tể tướng sẽ bị phát hiện đi, còn căn dặn nàng trước cơ mà!
Từ Á Ngôn gặp Cao phu nhân ở quán trà không ít người trông thấy, sợ là vừa bước chân ra khỏi đã đến tai của tể tướng rồi. Nếu để tể tướng biết được nhất định sẽ lớn chuyện, xem đi, lớn thật rồi này! Vương gia còn chưa được thả vương phi của họ cũng đã bị bắt đi mất tiêu rồi!
Thân thủ của Cẩm Tú khá tốt chỉ tiếc không giỏi bày mưu tính kế, tuy hơi chậm hiểu nhưng Từ Á Ngôn cũng không tỏ ra ghét bỏ, y biết nàng rất trung thành, chỉ tiếc là có nhiều chuyện không thể bàn bạc cùng. Trước khi bị giải đi Từ Á Ngôn quay sang Cẩm Tú mỉm cười nói: "Ngươi đi tìm Sở tiên sinh, hắn sẽ biết sau này phải làm như thế nào, chuyện trong phủ tạm thời phải giao cho các ngươi xử lý rồi."
Cẩm Tú mấp máy môi, còn muốn nói gì đó nhưng Từ Á Ngôn đã bị binh lính giải đi mất.
Lần này Từ Á Ngôn trực tiếp bị giải vào trong cung, y cũng không tỏ ra ngạc nhiên cho lắm, hiện tại Cao tể tướng là chủ thẩm điều tra vụ án của Tần Thời, mà Từ Á Ngôn lại tặng quà cho phu nhân của gã, Cao tể tướng muốn chứng minh bản thân trong sạch nhất định sẽ bẩm báo chuyện này lại cho hoàng thượng.
Khi Từ Á Ngôn đến Cao tể tướng và phu nhân đã ở đó từ trước, vừa nhìn thấy y Cao tể tướng lập tức quỳ xuống khẩn thiết kêu lên: "Hoàng thượng, chuyện ngọc châu này vi thần tuyệt đối không hề biết, là nội tử ngu dốt vì tiền tài nhất thời mê muội, vi thần nguyện cúi đầu chịu phạt nửa câu không oán, xin hoàng thượng minh xét!"
Cao phu nhân từ khi bị lôi đến đây đã sợ mất mật, ai lại ngờ phu quân của mình lại nhẫn tâm như vậy, lần này phát hiện lập tức lôi bà đến trước mặt hoàng thượng. Cao phu nhân khóc lóc cầu xin: "Hoàng thượng, thần biết sai rồi, chuyện này đều không liên quan đến phu quân, là do thần tự mình đi gặp vương phi, xin hoàng thượng tha mạng, xin hoàng thượng tha mạng!"
Tiếng của Cao phu nhân cũng không phải là dễ nghe gì, đã vậy còn xen lẫn tiếng khóc, thật khiến người ta cảm thấy đinh tai nhức óc. Từ Á Ngôn rất muốn đưa tay lên bịt tai nhưng nhìn Tần Sở còn ở đây miễn cưỡng thu hồi ý định này lại.
Cũng may sức chịu đựng của Tần Sở cũng không tốt cho lắm, "Câm miệng!" Gã quát lên một tiếng, Cao phu nhân lập tức ngậm miệng lại ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Tần Sở nhìn qua Từ Á Ngôn, trong mắt vẫn còn chứa sự phẫn nộ, gã lạnh lùng hỏi: "Từ Á Ngôn, ngươi còn gì muốn biện minh không?"
"Bẩm hoàng thượng." Đôi mắt Từ Á Ngôn hơi rũ xuống, không dám ngẩng mặt lên nói: "Thần chỉ muốn tặng một chút quà cho tôn tử của tể tướng..."
"Một chút quà của ngươi là bảo vật do Liêu Quốc tiến cống, vậy quà lớn của ngươi còn không biết còn đến mức nào? Đây là vật trẫm ngự ban cũng dám đem cho người khác, chỉ riêng tội này đã là tội chết!"
Từ Á Ngôn dập đầu xuống, giọng khàn khàn nói: "Hoàng thượng..."
Tần Sở cắt ngang lời của y: "Vốn dĩ trẫm còn muốn tha cho ngươi một mạng, không ngờ ngươi lại dám làm ra chuyện này... thật khiến trẫm thất vọng."
Từ Á Ngôn hoảng sợ co rụp người lại lắc đầu nói: "Hoàng thượng, thần thật sự không có..."
"Tang chứng vật chứng còn có đủ, nói bản thân ngươi không có tưởng trẫm bị mù?" Tần Sở ném ánh mắt đầy giận dữ về phía Từ Á Ngôn, ngay cả nửa câu giải thích của y cũng không muốn nghe, lập tức ra lệnh: "Người đâu, lôi Từ Á Ngôn xuống nhốt vào đại lao!"
Từ Á Ngôn như muốn nói gì đó nhưng khi chạm phải ánh mắt lạnh lùng của Tần Sở cổ họng như nghẹn lại, cuối cùng dập đầu xuống một cái run giọng cầu xin: "Hoàng thượng, nể tình trước kia thần và vương gia đều một lòng vì người, xin hoàng thượng ban cho thần được nhốt chung một chỗ với vương gia."
"Một lòng vì trẫm, hiện tại ngươi nói câu này không cảm thấy thật sự rất nực cười?" Không nhắc thì thôi nghĩ đến đây Tần Sở càng phẫn nộ hơn, một lòng vì gã lại ở sau lưng gã mở rộng kho bạc, nuôi dưỡng binh lính, nếu gã không phát hiện sớm có phải đến khi chết mới biết được sự thật hay không?
"Sự việc vẫn chưa điều tra rõ sao hoàng thượng có thể chắc chắn như vậy?" Từ Á Ngôn nghẹn ngào cố nuốt giọt nước mắt chực lăn xuống. "Những điều vương gia và thần làm đều là vì hoàng thượng, người khác không hiểu chẳng lẽ ngay cả hoàng thượng cũng không rõ? Bao năm qua vương gia đều vì Nam Quốc mà chinh chiến sa trường không kể ngày đêm, khổ sở nào chưa từng chịu qua, bảo hắn tích trữ bạc, nuôi binh âm mưu tạo phản, vậy thì đến bây giờ tại sao còn chưa ra tay, bị bắt vào đại lao như vậy ngay cả một lần phản kháng cũng chưa có!"
Tiếng chất vấn của Từ Á Ngôn vang vọng khắp sảnh lớn, ban đầu Cao tể tướng nhìn Từ Á Ngôn có vẻ nhu nhược không ngờ lại đột nhiên lớn tiếng như vậy không khỏi tức giận quát thị vệ bên cạnh: "Còn đứng đó làm gì? Mau lôi hắn xuống!"
Từ Á Ngôn vẫn không chịu thôi giãy giụa gào ầm lên: "Có phải những lời đồn bên ngoài kia cũng làm hoàng thượng đề phòng vương gia hay không? Nếu không thì làm sao có thể vô tình với hắn như vậy? Nếu hoàng thượng là một minh quân có đủ tài cán sợ gì người ta đồn thổi cơ chứ, người đối xử bất công như vậy ban đêm ngủ có được yên giấc hay không? Hoàng thượng, người tự hỏi lại bản thân mình đi!"
Những lời này như đâm một nhát vào nơi tối tăm trong lòng gã. Đúng vậy, tại sao khi vừa mới xảy ra chuyện gã lại nhẫn tâm như vậy, gã cũng đã nghĩ đến khả năng Tần Thời không phải là hung thủ giết Dương vương, càng không thể động đến muối ở Sa Hải, bao nhiêu việc liên tiếp đều đổ lên đầu hắn mỗi một chuyện đều có chứng cứ rõ ràng cứ như có kẻ có ý sắp đặt.
Thế nhưng gã lại không muốn tin, đã có người đưa con dao cho gã hiện tại chỉ cần lôi nó ra đâm cho Tần Thời một nhát cả đời này hắn sẽ không thể ngóc đầu dậy. Khi đó còn ai dám tung hô hắn, còn ai nói gã không xứng làm vua?
Tần Sở nổi giận đùng đùng lao đến gần đẩy mạnh Từ Á Ngôn ngã xuống đất, nhưng ở đây còn bao nhiêu người gã cũng không thể để mất thể diện, ngón tay run run chỉ vào mặt Từ Á Ngôn gằn giọng nói: "Được... được thôi. Ngươi muốn được nhốt cùng Tần Thời chứ gì? Vậy thì ta sẽ cho ngươi toại nguyện, đợi đến ngày Tần Thời nhận tội, hai kẻ các ngươi cùng nhau xuống hoàng tuyền mà bồi nhau đi!"