Bên trên không ngừng thúc giục nên đại lý tự cũng gấp rút điều tra án, thi thể của Dương vương sau khi giao cho nha môn khám xét cũng không phát hiện ra điều gì bất thường, nguyên nhân cái chết là một dao đâm chí mạng, vì mất quá nhiều máu dẫn đến tử vong. Thanh kiếm gây ra án mạng chính mắt thuộc hạ của Dương vương nhìn thấy Tần Thời cầm trên tay, nhân chứng vật chứng đều chỉ về phía Tần Thời, mà ngay cả hắn cũng không thể biện minh tại sao lại gặp Dương vương ở nơi hẻo lánh như vậy.
Nói là trùng hợp, ai tin?
Nhưng sự thật đúng là hắn vô tình gặp được thật mà!
Giằng co nhiều ngày vẫn không có kết quả, phía bên đại lý tự cũng không dám nghiêm hình bức cung, thế nhưng bên ngoài kia không ít người đứng ra đòi một lời công đạo.
Nhiều nhân chứng như vậy chứng kiến Tần Thời ra tay giết chết Dương vương tại sao triều đình còn chậm trễ không kết tội, không lẽ là vì hắn là vương gia, là đệ đệ của hoàng thượng nên cứ vậy cho qua?
Cho dù Tần Thời có là ai đi nữa thì đó cũng là một mạng người, hắn là vương gia còn Dương vương không phải chắc? Dương vương cũng là hoàng thân quốc thích cơ mà! Sao Tần Thời có thể coi thường mạng người như vậy, không lẽ trước kia đều là hắn giả vờ thanh cao, thật chất chính là một kẻ đê hèn coi mạng người như cỏ rác?!
Ngày trước danh tiếng Tần Thời cao bao nhiêu hiện tại sụp đổ bấy nhiêu, cũng không ít người tin hắn trong sạch, thế nhưng tin không thôi thì làm được gì?
Chứng cứ, muốn giải oan cho hắn điều quan trọng nhất chính là chứng cứ.
Không moi được gì từ miệng Tần Thời nên bên đại lý tự cũng rất đau đầu. Ngày hôm nay trời mưa lất phất, gió thổi mạnh đến mức tạo nên cơn cuồng phong lớn, người đi đường chen chúc nhau thu dọn đồ trở về nhà, một tia sét xé ngang trên bầu trời tạo nên âm thanh chấn động, bàn tay cầm tấu chương của Tần Sở hơi khựng lại, nhìn văn võ bá quan quỳ dưới chân lạnh lùng ra lệnh:
"Nếu đã không chịu khai vậy thì cứ dùng hình đi."
Cố Thương Hàn ngẩng đầu lên nhìn Tần Sở ánh mắt không thể tin nổi, còn mang theo tức giận và phẫn nộ, thế nhưng hắn lại không thể nói nên lời cắn răng cúi đầu xuống.
Hiện tại Tần Thời đã rơi vào hoàn cảnh này càng nói giúp sẽ càng bất lợi hơn, trước mắt nhẫn nhịn mới là thượng sách.
Trong đại lao Sở Hoài sai người kéo Tần Thời ra ngoài, mặc dù trước kia gã cũng không ưa gì Tần Thời – một tên suốt ngày trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng khi nhìn thấy đường đường là thiên chi kiêu tử đột nhiên bị đẩy vào bước đường này cũng không vui cho nổi.
Huống chi Tần Thời có phạm phải sai lầm gì đi nữa thì những chiến công trước kia đều là thật không thể phủ nhận, Sở Hoài không thể dối lòng dù không ưa Tần Thời nhưng đã từng rất ngưỡng mộ hắn. Sở Hoài thở dài khuyên: "Tần vương, hoàng thượng đã hạ lệnh cho bản quan nghiêm hình thẩm tra, ngài cũng biết cực hình nơi này rồi đấy, có thể dày vò người khác sống không bằng chết, việc gì phải tự hành hạ mình vậy?"
Từ khi Tần Thời nghe tin Tần Sở quyết định dùng hình với mình tâm đã lạnh ngắt, hắn hờ hững không trả lời Sở Hoài tự mình đi đứng trước thân gỗ, lập tức có vài sai ngục tiến lên trói chặt tay hắn lại.
Tần Thời thản nhiên mặt không biểu lộ cảm xúc nhắm mắt lại.
Nếu đây là điều hoàng huynh muốn thì hắn còn cách nào khác ngoài việc tuân theo?
Khi nghe được tin Từ Á Ngôn cảm thấy choáng váng suýt chút nữa ngã gục xuống, cũng may có Cẩm Tú ở một bên đỡ mới có thể miễn cưỡng đứng vững.
Tại sao hoàng thượng có thể vô tình với Tần Thời như vậy? Vụ án còn chưa đâu vào đâu đã nghiêm hình tra khảo hắn, làm như vậy có khác gì nói với cả thiên hạ hiện tại hắn là phạm nhân?
Nỗi đau thân thể là một phần nhưng trong lòng Tần Thời cảm thấy như thế nào?
Không lâu trước đó hắn còn nói với y, hắn tin tưởng hoàng huynh, cho dù trên đời này ai cũng phản bội hắn đi nữa thì hoàng huynh cũng không bao giờ bỏ rơi hắn, sẽ mãi che chở cho hắn.
Vậy mà hoàng huynh đó hiện tại lại nhẫn tâm dùng cực hình với hắn.
Khóe mắt Từ Á Ngôn đau xót chỉ muốn bỏ mặc tất cả chạy vào nhà lao ở bên cạnh Tần Thời.
"Vương phi người đừng quá đau lòng... người phải gắng gượng mới có thể giúp được vương gia." Cẩm Tú lau mắt, cũng chỉ có thể khuyên Từ Á Ngôn một câu đơn giản như vậy.
Từ Á Ngôn đẩy tay Cẩm Tú ra hít lấy một hơi thật sâu, nước mắt không hề rơi xuống, y đi ra ngoài trực tiếp hỏi: "Phía bên Cẩm Minh đã điều tra ra chưa?"
"Lúc nãy Cẩm Minh vừa gửi thư đến nói không lâu trước đó một người trong Lý gia mất tích không rõ nguyên nhân, cách đây vài ngày thi thể được phát hiện ở rìa rừng phía Tây, nhìn qua hình như là bị trúng độc, trên người không để lại vật gì."
Đôi mắt Từ Á Ngôn hơi nheo lại, Lý gia là họ nhà ngoại của Dương vương phi, nghe theo lời Tần Thời khoảng thời gian này Từ Á Ngôn luôn lần theo manh mối đó mà điều tra, quả nhiên cuối cùng cũng phát hiện ra sơ hở. Đam Mỹ Hay
Sớm không sớm muộn không muộn, lại đúng lúc này mất mạng, quả thật không khỏi khiến người ta nghi ngờ, nếu là bị trúng độc e là có kẻ muốn giết người diệt khẩu.
Từ Á Ngôn lạnh lùng nói: "Tra, tra rõ cho ta!"
Cẩm Tú không dám nhiều lời lập tức ra ngoài phân phó.
Tần Thời xảy ra chuyện đã nhiều ngày hôm nay bỗng nhiên bị binh lính đến tra xét, quả nhiên trên dưới vương phủ đều loạn như ong vỡ tổ, ai cũng hoảng hốt không thôi.
Sao chỉ trong chớp mắt vương gia đã biến thành phạm nhân rồi?
Trước đó Tần Sở không ra lệnh tra xét phủ là còn cho Tần Thời vài phần mặt mũi, nhưng hiện tại tư hình cũng dùng rồi còn gì không làm được?
Quan tra xét hành lễ qua loa với Từ Á Ngôn cũng không niềm nở gì lập tức lục tung cả vương phủ lên, chỉ hận không thể moi từng viên gạch, từng ngóc ngách tìm. Từ Á Ngôn đứng một bên tay siết chặt lại cố gắng giữ bình tĩnh, nhìn từng căn phòng bị đám người này lật tung, đó đều là những thứ Tần Thời yêu thích, nếu là thời gian trước kẻ nào cũng chỉ mong lấy lòng hắn, mong hắn liếc mắt đến, có ai dám ở trong phủ của hắn làm ra những hành động bất kính như vậy?
Chỉ cần Tần Sở tỏ ý buông bỏ hắn là những người khác cũng lạnh nhạt như vậy sao?
Trước đó là ai tung hô hắn, nói hắn là chiến thần của Nam Quốc, là đại anh hùng, nếu không phải vì những lời đồn này làm sao có thể gây xích mích giữa hoàng thượng và Tần Thời.
Vậy mà hắn chỉ phạm phải một lỗi còn không biết thật hư như thế nào mà ai cũng buông bỏ hắn.
Từ Á Ngôn nhắm mắt lại, tự dặn lòng phải bình tĩnh, bình tĩnh. Chỉ có thể bình tĩnh y mới có thể tỉnh táo cứu Tần Thời ra ngoài.
Không biết qua bao lâu, bỗng một binh lính hét ầm lên, cầm theo một cuốn sổ chạy lại phía quan viên nói lớn: "Đại nhân, tìm được rồi!"