Từ Á Ngôn một mình dắt hắc mã trở về, hiện nay tin tức còn chưa truyền ra ngoài nên trong phủ vẫn chưa hoảng loạn, mọi thứ vẫn giống với thường ngày, nhưng y biết chỉ vài hôm nữa thôi sẽ không giữ được vẻ yên bình như vậy nữa. Vừa bước vào cửa, Từ Á Ngôn đã ra lệnh cho quản gia lập tức đi tìm đám người Sở Lâm Vũ đến.
Nhìn thấy tâm tình của Từ Á Ngôn không được tốt, Cẩm Tú ngập ngừng một lúc mới dám lên tiếng hỏi: "Vương phi... người vội vàng như vậy không lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi?"
Từ Á Ngôn đăm chiêu suy nghĩ, nghe tiếng Cẩm Tú hỏi không có ý định trả lời, đột nhiên y ngẩng đầu lên hỏi lại: "Ngươi theo Tần Thời bao lâu rồi?"
"Từ lúc nô tì ba tuổi đã đi theo hầu hạ vương gia." Không biết vì sao Từ Á Ngôn lại hỏi đến chuyện này, nhưng Cẩm Tú cũng không dám thắc mắc lập tức trả lời.
Từ băm ba tuổi cũng có nghĩa đã theo rất lâu, những chuyện của Tần Thời cũng biết rất nhiều, Từ Á Ngôn cảm thấy có hy vọng hỏi tiếp. "Vương gia chúng ta với Dương vương từ trước đến nay có khúc mắc gì không?"
"Chuyện khác thì nô tì không biết nhưng Dương vương với chủ nhân tuyệt đối không có khúc mắc gì đâu." Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của y Cẩm Tú vội giải thích.
"Dương vương ngày trước từng có ơn với chủ nhân, quan hệ xưa nay vẫn luôn tốt, ngay cả Dương Ninh quận chúa cũng thường xuyên lui tới. Dương vương muốn lấy lòng chủ nhân còn không kịp nào dám có khúc mắc? Hơn nữa Dương vương hiện nay cũng chỉ có tước vị, thật ra binh lực và quyền thế đều không có, đừng nói là khúc mắc ngay cả đắc tội với chủ nhân cũng không dám."
Nếu nói như vậy có thể hoàn toàn loại bỏ khả năng Tần Thời và Dương vương từng có ân oán, để Tần Thời tự tay giết chết Dương vương là chuyện không thể nào, cho dù hắn có muốn ra tay thật đi chăng nữa hắn cũng không ngu dốt đến mức để người khác bắt gặp, đẩy mình vào thế yếu.
Còn nếu Dương vương muốn lật đổ Tần Thời đến mức dùng cả tính mạng ra đánh đổi cũng không đáng, mặc dù không có quyền lực, nhưng hàng năm nhận được bổng lộc của triều đình hưởng vinh hoa phú quý, có gì không tốt, việc gì phải mạo hiểm như vậy?
Hơn nữa trước kia cũng từng nghe Tần Thời nói qua Dương vương không phải là người có tham vọng.
Vậy thì là ai mới vừa có thể vừa lợi dụng Dương vương vừa muốn đổ tội danh lên người Tần Thời?
Trong lúc còn đang suy nghĩ Sở Lâm Vũ và Cẩm Minh đã đến, hôm nay Cố Thương Hàn có việc nên không thể tới kịp lúc.
"Mời hai vị ngồi." Đối với thuộc hạ của Tần Thời y luôn mang theo vài phần khách khí, năng lực của họ dù không đi theo Tần Thời cũng có thể dễ dàng thăng quan tiến chức.
"Không biết vương phi gấp gáp gọi thuộc hạ đến đây là có chuyện gì?" Sở Lâm Vũ là người nhanh nhạy, cùng một lúc gấp gáp muốn gặp mặt họ như vậy khẳng định đã xảy ra chuyện. Từ Á Ngôn cũng không dài dòng thuật lại chuyện hôm nay cho hai người họ nghe, ban đầu Sở Lâm Vũ còn cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng nghe Từ Á Ngôn nói xong cũng đứng ngồi không yên.
Vương gia lần này quả thật là trăm lời khó biện minh!
"Khi án mạng xảy ra chỉ có duy nhất vương gia ở đó thôi?" Sở Lâm Vũ hỏi.
"Ta cũng không được chứng kiến rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng theo lười Trương thống soái nói khi đó quả thật xung quanh chỉ có một mình vương gia ở đó."
Cẩm Minh nhíu mày nói: "Vương gia nhất định không phải hung thủ!"
"Điều này cũng cần ngươi nói?" Không biết Cố Thương Hàn trở về lúc nào nhìn Cẩm Minh bằng ánh mắt khinh thường, hắn bước vào hành lễ với Từ Á Ngôn một cái rồi bình tĩnh nói: "Ta cũng vừa nghe tin lập tức đến đây, trước mắt vương gia bị giải đến đại lý tự vẫn trong quá trình điều tra sẽ không có nguy hiểm gì, vương phi đừng quá lo lắng."
Tuy hiện tại không có nguy hiểm nhưng nếu không tìm được chứng cứ chứng minh Tần Thời vô tội chắc chắn sẽ có kẻ thừa cơ bỏ đá xuống giếng, bảo y không lo lắng sao cho được. Từ Á Ngôn gõ nhẹ tay xuống bàn nói: "Cũng không thể chủ quan, kẻ bày ra chuyện này khẳng định đã sắp xếp từ trước, trước hết phải tìm được chứng cứ chứng minh vương gia vô tội trước đã."
Sở Lâm Vũ hỏi: "Vương phi có cao kiến gì không?"
"Kẻ dám chính diện đối đầu với Tần Thời như vậy khẳng định là kẻ không tầm thường, rất khó để lại dấu vết, nhưng cho dù làm việc gì đi nữa cũng sẽ để lại kẽ hở, trước hết các ngươi đi điều tra xem dạo gần đây Dương vương đã gặp gỡ những ai, làm chuyện gì, tất cả đều báo cáo lại." Y nói với Cố Thương Hàn: "Ở đây chỉ có duy nhất phó tướng có thể ra vào đại lý tự, ngươi quan sát tình hình bên đó, chuyện lớn nhỏ gì liên quan đến vương gia đều bẩm báo lại cho ta."
Sau khi bàn bạc sắp xếp mọi chuyện xong, Từ Á Ngôn không quên dặn quản gia thời gian này trấn tĩnh người trong phủ, không để lộ tin tức nào ra ngoài, ngay cả người đến gặp mặt nếu không quan trọng cũng miễn không gặp.
Cẩm Minh đứng một lúc vẫn không thấy nhắc đến mình, cuối cùng cũng sốt ruột chạy đến trước mặt Từ Á Ngôn chỉ chỉ vào mặt hỏi: "Vương phi, vậy tiểu nhân làm gì bây giờ?"
Từ Á Ngôn nhìn Cẩm Minh một lúc rồi nhẹ nhàng nói: "Yên tâm sẽ có chuyện cho ngươi làm."
*
Đoạn đường đến đại lý tự Tần Thời vẫn luôn im lặng không nói một lời, nơi này hắn đã từng đi đến biết bao nhiêu lần, có khi tự mình ngồi trên ghế chủ tọa trên cao kia, chỉ là không ngờ có một ngày rơi vào hoàn cảnh như hiện tại, đứng đây với tư cách là phạm nhân.
Quả thật là thế sự thay đổi khôn lường.
Nếu Tần Sở tin tưởng gã nhất định sẽ không dùng cách này nhục mạ hắn như vậy, Tần Sở có thể đem thi thể của Dương vương về trước, sau khi điều tra được mới cho người gọi hắn đến tra khảo, chứ không phải trực tiếp một lần liền đẩy vào đại lao.
Hoàng huynh làm như vậy thật khiến lòng hắn nguội lạnh.
Trước thì đẩy hắn đi điều tra thuế muối ở Sa Hải, nhân lúc hắn không có ở đây ngầm chia rẽ binh lực của hắn, sau lại trực tiếp lấy hết binh sĩ của hắn, hiện tại còn đẩy hắn vào tình cảnh này.
Tần Thời ngước đầu lên nhìn khung cửa sổ trên cao, đây cũng là nơi có ánh sáng duy nhất trong nhà lao tối tăm ngập mùi ẩm mốc này, Tần Thời thở dài nói chỉ đủ một mình hắn nghe thấy.
"Hoàng huynh... huynh còn là hoàng huynh mà ta quen không vậy?"