Hiếm khi Tần Thời bày ra bộ mặt chứa đầy hàn khí, ban đầu hắn cũng không có ý định ra tay với thuộc hạ của Dương vương, nhưng vừa nhìn thấy hắn, đám người này đã không nói lý lẽ lao vào động thủ, hắn cũng là tự vệ mà thôi!
Tần Thời hung hăng giơ kiếm lên lạnh lùng nói: "Trương thống soái, ta và Dương vương xưa nay giao tình vốn luôn tốt, ông ấy còn là ân nhân cứu mạng của bản vương, không thù không oán, làm sao bản vương có thể ra tay với Dương vương?"
"Chính mắt ta nhìn thấy ngươi động thủ với vương gia!" Trương thống soái vẫn không buông tha, đôi mắt đỏ ngầu gào ầm lên. "Nếu ngươi không thẹn với lòng tại sao lại không chịu giơ tay chịu trói? Có giỏi thì cùng ta trở về đại lý tự tra khảo!"
"Là các ngươi không nói không rằng lao vào ra tay với bản vương, chằng lẽ lại không cho bản vương phản kháng, để đám nô tài các ngươi muốn làm gì thì làm? Muốn làm rõ bản vương có tội hay không cũng phải qua điều tra, trước khi kết tội bản vương vẫn là Tần vương, từ lúc nào đến lượt đám nô tài các ngươi lên mặt?"
Trương thống soái bị Tần Thời nói đến nghẹn họng, nhưng vẫn hùng hổ giơ kiếm lên không có ý định buông tha. "Giết hoàng thân quốc thích là trọng tội, cho dù ngươi có là Tần vương đi nữa cũng đừng hòng tránh khỏi, ta nhất định phải báo thù cho Dương vương!"
Đến mức này Tần Thời cũng biết rõ ràng kẻ này không muốn nói lý lẽ, nhất định muốn úp cho hắn cái nồi hung thủ giết người này! Bàn tay Tần Thời siết chặt kiếm, ánh mắt nhìn lướt qua xung quanh một lượt, để thoát khỏi đám người này với hắn không phải là chuyện khó, thế nhưng thoát đi rồi thì làm sao?
Hắn còn mang thêm danh sợ tội bỏ trốn.
Còn nếu không động thủ đánh trả, chỉ sợ hắn không dễ dàng thoát khỏi đây.
Từ Á Ngôn cũng đoán được đang xảy ra chuyện gì, y hơi nhích người muốn đứng dậy đột nhiên nhìn thấy Tần Sở từ phía xa đang đi đến vội vàng nấp xuống, chỉ để lộ đôi mắt ra quan sát tình hình xung quanh. Nhìn thấy Tần Sở ánh mắt Tần Thời khẽ động, tay hơi buông kiếm xuống khẽ gọi:
"Hoàng huynh..."
Tần Sở ngồi trên ngựa, hôm nay hắn không mặc long bào mà mặc bộ y phục đi săn, sau lưng đeo cung tên, ngay cả tóc cũng được buộc cao lên càng làm lộ ra khuôn mặt sắc bén. Tần Sở nhìn thấy thi thể của Dương vương lại lạnh lùng liếc nhìn Tần Thời, trên tay Tần Thời vẫn còn đẫm máu nhìn khá chật vật, Tần Sở chưa kịp mở lời đám thuộc hạ của Dương vương đã liên tiếp quỳ xuống kêu gào trước.
Trương thống soái đôi mắt ngập nước thảm thiết kêu lên: "Hoàng thượng, vương gia của chúng ta chết thật sự rất oan ức, xin hoàng thượng làm chủ cho vương gia!"
Thuộc hạ theo gã một tay ôm lấy vết thương bò lê la dưới đất, đôi tay run run chỉ về phía Tần Thời kêu lớn: "Nô tài chính mắt nhìn thấy Tần vương ra tay, không những thế còn muốn giết nô tài diệt khẩu, xin hoàng thượng minh giám!"
Liên tiếp những lời buộc tội đều chỉ về phía Tần Thời, khỏi phải nói hiện tại mũi nhọn đều đang hướng về phía hắn, Tần Thời mím môi nửa câu phản bác cũng không có, bàn tay cầm kiếm hơi buông xuống im lặng nhìn Tần Sở.
Không biết qua bao lâu, có lẽ Tần Sở cũng cảm thấy đau đầu giơ tay lên ngăn lại ra lệnh cho thị vệ. "Đưa thi thể của Dương vương trở về trước."
Sau khi sắp xếp thi thể của Dương vương xong Tần Sở mới nhìn đến Tần Thời, ánh mắt lộ rõ vẻ thất vọng hỏi: "Ngươi còn gì muốn nói không?"
Tần Thời cảm thấy cổ họng mình khô khốc, nhưng hắn vẫn thẳng lưng, ánh mắt kiên định nhìn lại Tần Sở giọng khàn khàn nói: "Không phải đệ làm..."
"Có làm hay không trở về giao cho đại lý tự thẩm tra sẽ rõ." Tần Sở siết nhẹ dây cương lạnh lùng nói: "Áp giải Tần vương trở về đại lý tự, phía Dương vương trẫm sẽ có một câu trả lời thích đáng. Hồi cung."
Bóng lưng Tần Sở dần dần xa khỏi tầm mắt nhưng Tần Thời vẫn đứng thẫn thờ không thể cử động, kiếm trên tay rơi cạch một tiếng xuống dưới đất, hai thị vệ tiến đến muốn áp giải hắn, Tần Thời nhìn chúng bằng ánh mắt đầy sát khí, nói: "Bản vương tự đi được."
Hai thị vệ quay ra nhìn nhau, nhưng thấy Tần Thời ngoan ngoãn làm theo nên cũng không dám ép buộc, dù gì người ta cũng là đệ đệ ruột của hoàng thượng, tuy bây giờ sa cơ nhưng muốn đối phó với hai thị vệ nhỏ nhoi vẫn dễ như giết một con kiến, không nên đắc tội thì hơn.
Nhìn thấy Tần Thời bị áp giải đi, Từ Á Ngôn sốt ruột muốn chạy ra theo nhưng vừa đứng dậy Tần Thời đã nhìn về phía y, nhân lúc không ai để ý khẽ lắc đầu.
Từ Á Ngôn đứng lại bước chân nặng nề như đeo chì, dù chỉ cách một đoạn nhưng y chỉ có thể trơ mắt nhìn Tần Thời bị đám người đó áp giải đi, càng ngày càng xa.
Y hiểu ý của Tần Thời, chuyện này rõ ràng là có điều gì đó uẩn khúc.
Tại sao thuộc hạ của Dương vương lại cứ khăng khăng nhận định Tần Thời là hung thủ, tại sao lại có chuyện gặp Dương vương ở chỗ này, còn đúng lúc hoàng thượng đi qua?
Trên đời này không có nhiều điều trùng hợp như vậy, nếu không phải ý trời thì nhất định là có người cố ý sắp đặt.
Tần Thời không muốn y lộ diện là càng không muốn y bị kéo vào vũng đục này.
Nếu cả hai người đều bị giải đi, chắc chắn trong phủ sẽ hoang mang, hiện tại Từ Á Ngôn càng không thể để bản thân mất bình tĩnh. Càng như vậy y càng phải tỉnh táo mới có thể điều tra ra kẻ nào đang bày trò đằng sau.
Từ Á Ngôn siết chặt tay lại, móng tay đâm vào da thịt đến rỉ máu, chỉ có như vậy y mới có thể kiềm chế bản thân không chạy theo Tần Thời.
Hiện tại đưa hắn về đại lý tự, muốn kết tội cũng phải cần có thời gian điều tra, Tần Thời là thân vương chắc chắn có kẻ muốn làm khó cũng không dám trước mặt Tần Sở gây khó dễ cho hắn. Như vậy y vẫn còn có thời gian để làm rõ ngọn ngành.
Từ Á Ngôn nhắm mắt lại, trong phút chốc vẻ mặt hoang mang cùng đau lòng lúc nãy biến mất không còn một chút dấu vết, lần nữa mở mắt ra mang theo vài phần lạnh lẽo.
Chưa đến phút cuối còn chưa biết ai phải vào đường cùng.