Giọng nói trầm ấm của Tần Thời quả thật có tác dụng, nỗi sợ hãi trong lòng quả thật đã vơi bớt đi phần nào, Từ Á Ngôn buông lỏng ra nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn, vậy nhưng hai mắt như cũ vẫn nhắm chặt lại.
Tần Thời khẽ tách hai đùi ra đặt bên hông, hắn cúi xuống hôn lên khóe mắt rồi chóp mũi, hôn dần xuống... nụ hôn của hắn như chuồn chuồn lướt qua, nhưng chạm đến đâu đều khiến cả người Từ Á Ngôn khẽ run lên.
"Niệm Sinh, mở mắt ra nhìn ta." Tần Thời ở bên tai y nỉ non.
Nếu hỏi ai có khiếu trêu chọc người khác nhất chắc chắn không thể thiếu cái tên Tần Thời, bình thường Từ Á Ngôn có thể trêu đùa nói lời mặn nồng với hắn như thế nào đi nữa cũng đâu có can đảm mở mắt ra nhìn hắn, nhất là ở trong hoàn cảnh này.
Từ Á Ngôn mím môi ngoảnh mặt sang một bên.
"Niệm nhi... nhìn ta đi mà." Tần Thời vẫn không có ý định buông tha. Hai chữ Niệm nhi vừa thốt ra làm Từ Á Ngôn hoàn toàn sụp đổ, y ngại ngùng mở mắt ra nhìn hắn, khóe mắt hơi đỏ lên đã phủ một tầng hơi sương.
Vật nóng cọ qua trước miệng huyệt làm Từ Á Ngôn khẽ ưỡn hông lên, mặc dù không phải lần đầu tiên nhìn thấy Tần Thời cởi áo, nhưng hiện tại ở tư thế này mới thấy rõ ràng vết sẹo bên ngực hắn rõ cỡ nào, cũng không biết Từ Á Ngôn lấy đâu ra can đảm mà đưa tay vuốt nhẹ lên.
Từng thớ da thịt rắn chắc phủ lên lòng bàn tay, vết sẹo dài hơi lõm xuống, nhìn hình như đã có từ rất lâu rồi.
"Mặt ta đẹp hơn, ngươi sờ mặt ta đây này."
Tần Thời yêu thích sự hoàn hảo, cho dù hắn có là nam nhân cũng không muốn trên người để lại bất kỳ thương tích nào, nhất là bày ra trước mặt ái nhân Tần Thời bất mãn kéo tay Từ Á Ngôn lên mặt mình.
Không biết nghĩ gì Từ Á Ngôn lại hơi ngẩng đầu lên, ở trước ngực hắn đặt lên một nụ hôn thật dịu dàng.
Từ khi sinh ra đến giờ Tần Thời chưa từng trải qua cảm giác mãnh liệt đến cỡ vậy, hắn như con thú đói quanh năm bị nhốt, đột nhiên được ném cho một miếng thịt thơm, không chút ngần ngại mà lao vào xâu xé.
Đau đớn đột ngột truyền đến làm Từ Á Ngôn nức nở đến bật khóc, ngón tay vô thức cào nhẹ lên lưng Tần Thời, hòa cùng những vết sẹo qua năm tháng để lại những vết hằn đỏ. Đúng vậy, người quanh năm sống ở trên chiến trường như Tần Thời lấy đâu ra một thân hình nguyên vẹn, không chỉ đằng trước mà sau lưng hắn cũng có vô số vết thương khác, lớn có, bé có, đó là minh chứng cho mỗi trận chiến không màng sống chết.
Nhưng dù như vậy Từ Á Ngôn cũng không cảm thấy xấu một chút nào.
Tần Thời đau lòng lau nước mắt trên mặt y nói: "Nếu đau quá thì ta không làm nữa."
"Không... không sao." Từ Á Ngôn càng ôm chặt hơn, cố gắng thả lỏng để hắn thuận lợi tiến vào: "Ta chịu được."
Bộ dạng ngoan ngoãn này làm Tần Thời vừa thấy thương vừa hận không thể lập tức nuốt trọn cả người trước mặt vào trong lòng, hắn ngừng một lúc mới bắt đầu luật động.
Gió xuân mang theo một chút hơi lạnh, vậy mà hai người trước mặt mồ hôi chảy đầm đìa, tiếng thở dốc cùng tiếng ái muội hòa vào nhau tạo nên khung cảnh người xem đỏ mặt.
Hắc mã cách đó không xa lặng lẽ đứng gặm cỏ, thỉnh thoảng nghe tiếng ồn ào cũng chỉ hơi ngẩng đầu một cái rồi tiếp tục công việc của mình.
Đầu tóc Từ Á Ngôn bị làm loạn đến rũ rượi, trên người y đâu đâu cũng là vết đỏ, nhất là vùng cổ và trước ngực, thân thể mềm nhũn không còn một chút sức lực cũng không nhớ nổi Tần Thời làm cách nào đưa y trở về.
Đến khi được thả vào trong dòng nước ấm Từ Á Ngôn mới mệt mỏi khẽ mở mắt, lập tức khoang miệng lại được lấp đầy bởi nụ hôn, mùi hương quen thuộc thoang thoảng xung quanh làm y vô thức hé miệng ra tiếp nhận, vật nóng bỏng chen vào giữa hai đùi cọ xát trên da thịt non đến liên tục càn quấy, tiếng sóng nước theo từng động tác tạo thành tiếng dữ dội.
Ngày hôm sau, Từ Á Ngôn cảm thấy ngay cả ngón tay cũng không nhấc nổi mệt mỏi hé mắt ra nhìn, huân hương trên bàn tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt dễ chịu, Từ Á Ngôn thử nhích người một chút bên dưới lập tức truyền đến cơn đau khiến ấn đường khẽ nhíu lại.
Vậy mà lại chẳng thấy Tần Thời đâu.
Sau khi dày vò y cả ngày lẫn đêm xong sáng ra lại chẳng thấy mặt hắn đâu.
Trong lòng không khỏi cảm thấy có chút hụt hẫng, Từ Á Ngôn muốn đứng dậy xem đây là nơi nào nhưng vừa cử động đã nhận một trận hoa mắt chóng mặt, y thoáng sờ lên trán, có một chút nóng, hình như lại bị sốt rồi.
Cái thân thể này...
Tiếng mở cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của Từ Á Ngôn, có lẽ bên ngoài đang mưa nên cửa vừa mở đã mang theo một đợt gió lạnh, Tần Thời khẽ nhíu mày nhìn nha hoàn đặt thuốc xuống lui ra mới cẩn thận đóng kín cửa lại, ngay cả cửa sổ cũng kiểm tra kỹ càng lại lần nữa tránh gió lùa vào. Hắn tiến lại gần phía giường, phát hiện Từ Á Ngôn đã tỉnh nên sắc mặt mới giãn ra một chút, hắn sờ lên trán y lo lắng hỏi: "Ngươi cảm thấy thế nào rồi? Sáng ra người ngươi cứ nóng lên làm ta sợ quá."
"Ta..." Vừa mở miệng ngay cả Từ Á Ngôn cũng không còn nhận ra giọng mình, Tần Thời vội rót cho y một chén nước ấm nhỏ giọng nói:
"Đều tại ta, ta không nên vội vã như vậy."
Từ Á Ngôn đưa tay lên xoa nhẹ ấn đường đang nhíu lại của hắn, nghĩ lại chuyện hôm qua cả gương mặt đều nóng lên, cũng may người y đang bất thường sẵn nên Tần Thời không biết trong đầu y đang nghĩ bậy. Từ Á Ngôn khẽ mỉm cười nói: "Không phải tại vương gia, là do thân thể ta không tốt."
"Tại sao thân thể của ngươi lại dễ ốm như vậy, bình thường ngươi cũng chạy nhảy giỏi lắm mà?" Tần Thời bắt lấy cái tay đang sờ loạn của y lại một chỗ, cẩn thận ôm y vào lòng, Từ Á Ngôn đang mệt nên cũng thuận thế tựa vào lòng hắn, thế nhưng chỉ hơi nhích người một cái phía dưới lại truyền đến cảm giác khó chịu.
Tần Thời không nói không rằng đưa tay lên xoa nhẹ eo y.
Cũng không biết tay hắn có tác dụng thật hay không mà Từ Á Ngôn quả thật không thấy đau nữa, khóe môi cong lên cười, trái tim ấm áp như có thứ gì đó bao phủ, chuyện này y chưa từng kể với ai nhưng lại muốn giãi bày với hắn, chỉ là trong hoàn cảnh này đột nhiên muốn tìm người tâm sự, ngừng lại một hồi lâu Từ Á Ngôn dùng chất giọng khản đặc từ từ nói:
"Khi ta vừa đến Từ phủ vẫn còn ngơ ngác chưa biết gì, đột nhiên lại có thêm rất nhiều huynh đệ tỷ muội, ta rất vui vì nghĩ cuối cùng cũng có người chơi cùng ta rồi."
Biết y đang trả lời câu hỏi úc nãy của hắn,
Tần Thời im lặng lắng nghe không xen vào.
"Lúc ấy cha bận lắm chẳng có mấy ngày được ở trong phủ, ta cứ bị bỏ đó chẳng ai ngó ngàng, dần dần ta phát hiện chỉ có mỗi ta là vui vẻ, còn những người khác đều không thích sự xuất hiện của ta cho lắm. Hình như năm đó vào mùa đông thì phải, đại ca nói với ta chỉ cần ta có thể bắt được cá dưới hồ sẽ chịu chơi cùng ta, nhưng mà nước đã gần đóng băng rồi sao có thể đi xuống nên ta từ chối. Không ai chơi cùng thì thôi Từ Á Ngôn ta cũng không cần."
Từ Á Ngôn vừa kể vừa cười như mọi chuyện không có gì cả nhưng Tần Thời lại không thể nào cười nổi, bàn tay hắn hơi run lên hình như biết y sắp nói đến chuyện gì.
"Vậy nên đại ca đẩy ta xuống."
Giữa trời đông lạnh như vậy, đứa nhỏ còn chưa trưởng thành bị chính đại ca ruột đẩy xuống hồ, lại đúng nơi có lớp băng mỏng dính chẳng mấy chốc tay chân như mất đi tri giác, lạnh thấu tâm can.
Khi đó y cứ nghĩ mình chết rồi, nhưng lần nữa mở mắt ra y thấy mình vẫn còn sống, lúc ấy Từ Ngạo tuổi cũng còn nhỏ, gan như thỏ đế, thấy y dần chìm cũng đã sợ đến đái ra quần rồi đành gọi quản gia đến cứu người lên nhặt về cho y một cái mạng.
Giọng Tần Thời cũng hơi khàn đi: "Vậy nên khi đó ta dùng băng bắt nạt ngươi, ngươi mới sợ như vậy..."
"Ừ, ta sợ lạnh lắm."
Bàn tay ôm lấy Từ Á Ngôn càng chặt hơn, chưa bao giờ Tần Thời cảm thấy hối hận như hiện tại, chỉ không thể cho hắn khi xưa một cái tát thật mạnh.
"Ta xin lỗi..." Ngừng một lúc hắn thì thầm nhắc lại: "Xin lỗi Niệm Sinh, ta không biết."
Thật ra hắn biết khi nhỏ y từng bị đẩy xuống hồ nhưng không ngờ lại là hồ băng lạnh giá đấy, còn để lại trong lòng y ám ảnh không thể quên, nếu hắn biết cho dù khi đó tức giận thế nào đi nữa cũng không dám đối xử với y như vậy.
Từ Á Ngôn vẫn chưa kể hết, sau khi y tỉnh dậy đại phu nhân còn đến dặn y đừng kể lại chuyện này với cha, nói trẻ con chơi đùa với nhau không cần để cha biết, huống chi y còn chưa bị xây xát gì.
Y chỉ suýt chết đuối thôi có bị xây xát gì đâu.
Thế nhưng quản gia là người của cha sao ông có thể không biết, khi đó ông trách mắng đại ca một trận, đại phu nhân lại nghĩ là do y tâm cơ ngoài mặt đồng ý mà sau lưng vẫn mách lẻo vậy nên y triệt để đắc tội với đại phu nhân.
Cha cũng nhận ra ông càng bênh vực y càng khó sống, bởi tính cách của y quá kiên cường không chịu cúi đầu trước người khác, làm người ta sinh ra cảm giác vừa chán ghét vừa dè chừng, không muốn cho đứa nhỏ này trưởng thành nếu không sẽ là một mầm họa.
Vậy nên từ đó cha dặn y phải giả vờ yếu đuối, phải nhịn, thường thì sẽ không ai để ý đến người vô dụng động một chút là cúi đầu, động một chút là khóc, thỉnh thoảng y cũng sẽ cãi lại nhưng chỉ giống một kẻ hư đốn phách lối không làm được trò trống gì, như vậy mới khiến những người kia buông lỏng cảnh giác.
"Sau này ta sẽ không để ngươi phải chịu uất ức nữa." Tần Thời kiên định nói: "Sau này sẽ không có bất cứ kẻ nào dám động vào ngươi."
Cũng không biết vì sao lại kể với Tần Thời những chuyện này, nhưng khi kể rồi Từ Á Ngôn lại có chút hối hận, y khẽ nhắm mắt lại không nói gì.
Y không cần ai bảo vệ cả, bởi vì trên đời này làm gì có ai bảo vệ người khác trọn vẹn cả đời.