Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com
“Khụ,” Trương Trác Bân vội ho một tiếng, rời mắt khỏi góc màn hình giả vờ như không phát hiện ra bộ đồ độc đáo của Tiêu Lãng Duyệt, “Vậy, tổ chức kia thậm chí có khả năng còn đang làm thí nghiệm trên người ư? Để phát triển loại độc mới sao?”

“Hoặc có thể là dùng để chế tạo thuốc,” Lý Trạch Phân không nhìn vào màn hình, vì khung hình có giới hạn nên những người ở bên kia không biết được cấu tạo căn phòng của cô, cũng không biết được cô đang nhìn gì, hoặc giả cô chỉ đang nhìn vào hưng không, “Sự khác biệt giữa chất độc và thuốc có lẽ chỉ là về đo lường trong không khí, chế tạo thuốc và dược phẩm đều cùng một dòng. Nhưng ở phương diện gen thì hiện tại chỉ có liệu pháp nhắm đến mục tiêu, không có loại thuốc mục tiêu nào cả. Rốt cuộc thì việc chỉnh sửa là điều không bao giờ làm được.”

“Vậy làm như thế để làm gì chứ?” Tiêu Lãng Duyệt đào lại trí nhớ từ thời học cấp 3 của mình lên, “Nguyên liệu để chỉnh sửa gen hẳn là rất đắt đúng không? Cũng giống như các loại thuốc thông thường, chỉ cần đun nóng, chưng cất hoặc ly tâm là được rồi, từ mấy trăm bán lên hơn vạn. Ngay cả khi làm thí nghiệm trên người thực sự phát minh ra được gì thì cũng không thể công khai được, lén lút bán cũng chỉ có thể tìm mấy người đang tuyệt vọng mà thôi, đâu có lời được bao nhiêu? Bắt chước các loại thuốc được cấp bằng sáng chế hiện tại sẽ tiết kiệm được chi phí hơn nhiều. Chẳng lẽ băng nhóm tội phạm mà còn làm công ích sao?”

“Ai nói nhất định phải bán cho người bị bệnh? Anh nhanh ngồi xuống đi.” Mao Lệ thật sự không nhịn được đành phải nói.

Tiêu Lãng Duyệt cúi đầu nhìn cái quần ngủ của mình, tai bắt đầu đỏ bừng lên vội vàng ngồi xuống, nhất thời không nói gì được nữa.

“Các nhóm nghiên cứu, công ty dược phẩm, bệnh viện, tài phiệt,… cũng có thể là người mua.” Mao Lệ nói tiếp, “Kết quả tạo ra từ những thứ xấu xa cũng là kết quả, chỉ cần mua rồi trải qua một quá trình tự nhiên nhiên sẽ thành “phát minh tự nghiên cứu” của người mua đấy, có thể đưa ra thị trường, niêm yết giá và kiếm rất nhiều tiền.”

Phương Uy: “Ôi trời ạ…”

“Đến cả tôi cũng muốn,” Mao Lệ thành thật nói, “Phạm Xương đã che giấu những bí mật mình khám phá được trong điện thoại của Phạm Phù, gián tiếp dẫn đến chuyện Phạm Phù bị giết. Nhưng trước khi anh ta bị giết đã đến gặp nạn nhân Paradise, vậy có khi nào Paradise và X có quan hệ gì không? Trong số những nạn nhân của Paradise có những người bị ép uống một vài loại thuốc được sản xuất phi pháp chăng? Hoặc là đống thịt vụn từ 12 người kia… Chẳng phải vẫn chưa tra ra được danh tính của 12 người đó sao? Có khi nào không thể nào tìm ra được không?”

Phùng Dịch Hoằng: “Là sao? Nói nghe líu hết cả lưỡi.”

Mao Lệ: “Vì họ vốn không có hộ khẩu.”

“… Không có hộ khẩu? Người nhập cư trái phép ư?”

“Không chỉ thế.” Lý Trạch Phân lắc đầu, cô và Mao Lệ cùng nghĩ đến một chuyện.

“Sao lại là “không chỉ thế”?” Lan Khâm hỏi.

Lý Trạch Phân và Mao Lệ nhìn nhau qua màn hình, đồng thanh nói: “Thí nghiệm trên người.”

“Đm…” Tiêu Lãng Duyệt bắt đầu kích động trở lại, nhưng lần này anh ta cố nhịn không đứng dậy, “Là như tôi hiểu đó ư? Đúng không?”

Lý Trạch Phân chậm chạp gật đầu một cái, “Theo góc độ “nghiên cứu” mà nói thì người và động vật là giống nhau, đều là những động vật hoang dã có thể biến đổi được, có hàng ngàn lý do để dẫn đến kết quả giống nhau, cơ bản không có cách nào kết luận được. Ví dụ như 1 người từ nhỏ đến lớn, mỗi tuần đều uống ít nhất 3 lon Cola sẽ thấp hơn nhiều so với chiều cao trung bình.”

“Kết quả này là vô nghĩa, vì không ai biết rằng anh ta lùn vì uống Cola, vì lon Cola có vấn đề, vì bản thân gen của anh ta, vì hoàn cảnh trưởng thành hay vì những thứ mà anh ta cho vào miệng đã xảy ra phản ứng gì với Cola… Ngược lại, những vật thí nghiệm được nuôi nhốt có thể giảm đáng kể những biến số này. Họ đã qua sàng lọc gen, bị cố định hoàn cảnh trưởng thành, từ nhỏ tới lớn ăn gì đều được ghi chép lại. Vì thế đây không hẳn phải dụ dỗ người khác để tiến hành thí nghiệm trên người, mà là cả một hệ thống “dây chuyền nuôi dưỡng”.”

“Dây, dây chuyền nuôi dưỡng?” Phương Uy rùng mình một cái.

“Đúng vậy, tôi cũng nghĩ thế.” Mao Lệ tiếp lời Lý Trạch Phân, “Trừ tính khả thi của thí nghiệm còn có một nguyên nhân khiến “dây chuyền nuôi dưỡng” này tồn tại. Bước cuối cùng trong chế tạo thuốc là sử dụng trên những bệnh nhân có bệnh tương ứng đúng không? Nhưng không giống như các thí nghiệm lâm sàng hợp pháp, chúng không thể công khai kêu gọi các tình nguyện viên cho thí nghiệm phi pháp này được. Trong một quần thể xã hội, các cá thể bị bệnh cũng rất ít, nói là mò kim dưới biển cũng không có gì quá đáng. Sao băng nhóm tội phạm đó có thể vừa tránh né cảnh sát và các ngành liên quan, vừa tìm rồi bắt cóc người bệnh được chứ. Vì thế bất luận nói thế nào thì thí nghiệm trên người là hợp lý và tiết kiệm chi phí nhất.”

“Tuy nói là thế,” Phương Uy xoa xoa huyệt thái dương, “Con người đâu phải là con chuột mà thả vào lồng nuôi cả đời là được chứ. Nếu họ bị người ta giam trong rừng sâu núi thẳm như vật thí nghiệm thì cũng phải có người mẹ sinh ra lứa đầu tiên chứ? Hơn nữa không giống như chuột trưởng thành chỉ trong 1 2 tháng, con người mất đến 12 năm mới có chức năng sinh sản được.”

Mao Lệ: “Chuyện này đâu phải vấn đề. Anh nhớ lại Paradise đi, trong hàng chục nghìn nạn nhân có bao nhiêu người đã mang thai rồi? Tất cả sau khi có thai đều đến bệnh viện sao? Nếu không đi thì sao lại không có đứa trẻ nào? Phải chăng là còn một “dịch vụ một cửa” đứng sau “giúp đỡ” họ sinh con xong rồi mang đi không? Hàng năm ở nước ta nhiều người mất tích đến thế, có rất biết bao nhiêu t*ng trùng, trứng phi pháp, chỉ cần những thứ đó kết hợp với kỹ thuật khoa học đã đủ cho chúng ta ra một trung tâm nhân giống rồi.”

“Huống hồ gì X còn là một tổ chức đa quốc gia, có ít nhất 30 năm lịch sử. Buôn bán ma túy là nguồn thu nhập đầu tiên và cố định, những khoản thu này được đầu tư vào chế tạo thuốc bất hợp pháp và thí nghiệm trên người, sau đó bán thành phẩm cho các công ty cố định, đồng thời hình thành chuỗi lợi ích không thể tách rời với người mua, sau đó sử dụng tiền tài, quyền lực của người mua để bành trướng thế lực của mình.”

Mao Lệ nói xong, mọi người trong video đều trố mắt nhìn một lúc lâu cũng không nói được gì.

Thấy cuộc họp nội bộ của đội điều tra đặc biệt sắp biến thành một thuyết âm mưu kỳ quái nào đó, Trương Trác Bân vội vàng cười ha hả kết thúc chủ đề: “Chuyện này cũng hơi quá rồi ha ha. Gì mà buôn bán ma túy, buôn người phi pháp rồi thí nghiệm trên người nữa chứ, chẳng lẽ trọng án toàn quốc đều do 1 người làm à. Trong các ngành bình thường đã có sự cạnh tranh rồi, sao X có thể độc tài thống trị mọi thứ như thế được?”

“Nếu đây là một chuỗi hợp tác thì sao? Ví dụ như mối quan hệ giữa Paradise và chúng?”

“Vậy thì chia lợi ích thế nào?” Phương Uy cũng nói, “Nếu thật sự có một chuỗi hợp tác lớn như thế, sao không có đấu đá nội bộ được, e là lúc đó sẽ dấy động cả nước, thậm chí là quốc tế ấy chứ. Sao có thể được? Sao có thể che giấu mọi chuyện dưới đáy biển hàng thập kỷ như thế được?”

“Cũng đúng…” Dù không hơi không cam lòng, nhưng Mao Lệ không thể không thừa nhận rằng những lời của Trương Trác Bân và Phương Uy rất có lý. Hơn nữa, sâu trong lòng cô ta cũng chỉ xem như đang động não, không nghĩ cũng không hy vọng nó sẽ có thật.

Mao Lệ đã im lặng, rất nhanh Lan Khâm lại mang chủ đề về lại ban đầu, họ lần nữa phân tích tình tiết vụ án và sắp xếp công việc. Lý Trạch Phân lại thất thần, cô vô thức suy nghĩ theo một hướng khác.

Đúng là rất khó để một đám độc tài hợp tác với nhau, nhưng nếu sau lưng còn có một thứ khổng lồ khác thì sẽ ngược lại…

“Tiểu Lý?”

“… Xin lỗi, vừa rồi nói tới đâu rồi?”

Lý Trạch Phân đành phải thu lại suy nghĩ.

Cuộc họp tiếp tục diễn ra trong nửa tiếng nữa mới kết thúc. Sau khi hợp xong, Lan Khâm đã đến phòng của Lý Trạch Phân để bàn bạc chuyện mua vé về.

Vì chuyên án điều tra lần này là trên phạm vi cả nước, nên dù có chữ “Đội” trong tên nhưng cảnh lực từ khắp nơi do Cục điều tra Trung ương trực tiếp điều động không cần tụ tập đến một nơi cụ thể nào cả. Đáng lẽ Lan Khâm và Lý Trạch Phân phải về Trường An để chờ phân công, nhưng do phải khám sức khỏe và cách ly nên ngày về của hai người phải hoãn đến tận ngày Quốc tế Lao động.

Vốn thời gian đến trận đấu ở Lạc Dương của Lan Huệ là sáng ngày 1 tháng 5, nhưng vé tàu và máy bay sớm nhất hôm đó đều phải đợi đến 1 giờ chiều. Trong lúc bất lực, Lan Khâm đành phải gọi điện báo cho Lan Huệ hoãn thời gian khởi hành đến buổi chiều, sau đó đặt vé máy bay sớm hơn một chút.

Hành trình khoảng 2-3 tiếng cộng thêm các thủ tục sau khi hạ cánh nữa nên lúc hai người ra khỏi sân bay Tây Kinh đã là 5 giờ chiều. Họ vội vã bắt tàu điện ngầm trở lại Cục điều tra để lấy xe, sau đó lái xe đến nhà Lý Trạch Phân để đón Lan Huệ. Nhưng vì đụng phải giờ cao điểm nên xe kẹt cứng trên đường, Lan Khâm lo lắng đến mức trán đổ đầy mồ hôi, gọi cho em gái mấy cuộc điện thoại vẫn không có ai bắt máy, cũng không biết bên kia nó có phải đang bực tức hay không.

6 giờ kém, Lý Trạch Phân mở khóa cửa vân tay rồi dẫn Lan Khâm bước vào nhà. Lan Khâm đứng ở cửa ra vào gọi Lan Huệ vài tiếng nhưng không thấy ai đáp lại. Anh sốt ruột đến quên cả thay giày, cứ thế trực tiếp bước vào. Đến cạnh ghế sô pha trong phòng khách, thấy trên bàn trà có một tờ giấy nhớ màu vàng. Chữ phía trên là của Lan Huệ.

— Sớm biết Lan Khâm nhất định sẽ cho tôi leo cây mà. Tôi đã đi xe của bạn rồi, không cần lo lắng đâu. Vốn định gửi tin nhắn báo cho cô trước, nhưng chắc chắn cô đang đi với Lan Khâm rồi, anh ấy ngay bên cạnh nghe điện thoại chắc chắn sẽ lại cằn nhằn, vì thế đành phải để lại tờ giấy này thôi. Đừng bận tâm nhé.

Lan Khâm nắm chặt tờ giấy nhớ trong lòng bàn tay, sau nửa ngày mới rít từ kẽ răng một từ, “Móa!”

Anh lấy điện thoại ra gọi cho tất cả các phương thức liên lạc của Lan Huệ nhưng không có cái nào nhận máy cả. Lý Trạch Phân cũng lấy số của mình gọi mấy lần, vẫn như thế.

Lan Khâm hơi sốt ruột, trong tình thế cấp bách nên lấy tư làm công, trực tiếp dùng thẻ ngành để bảo quản lý tài sản ở tiểu khu lấy video giám sát.

Video giám sát đã quay được biển số của chiếc xe Lan Huệ bước lên. Lan Khâm gửi biển số cho đội cảnh sát giao thông yêu cầu hồ sơ, đồng thời liên hệ với Lan Triết ở Lạc Dương và đội thi đấu mà Lan Huệ tham gia. Sau khi làm xong hết thì đã 5 6 tiếng trôi qua, trời cũng đã rạng sáng.

Cho đến khi tất cả đều trả lời “Không có tin tức”, “Không tra ra được”,  Lan Khâm phải buộc bản thân mình chấp nhận một sự thật — Lan Huệ đã mất tích.

Lan Huệ mất tích rồi.

Chỉ vì mình sơ suất, mình không lo liệu chu đáo, mình hứa mà không giữ lời mà em gái ruột của mình, Lan Huệ, mất tích rồi. ¼ của giờ hoàng kim 48 tiếng đã trôi qua mà vẫn không rõ tung tích của cô nhóc, không rõ sống chết.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!