Tết Âm lịch cũng đã thoáng chốc qua đi, tuyết mùa đông bắt đầu tan, vạn vật dần sinh sôi lại, các cửa hàng, cao ốc lớn nhỏ ở Trường An cũng từ từ quay lại vẻ bận rộn trước kỳ nghỉ. Chỉ có trong văn phòng của đội điều tra đặc biệt Cục điều tra Trường An, trước, trong và sau kỳ nghỉ đều không có gì khác nhau vì những vụ án ngụy tạo tai nạn kia, vì cuộc điều tra liên quan đến Lý Trạch Phân mà tất cả các ban ngành đều phải theo sát.
Chuyện Lý Trạch Phân vẫn nằm viện tiếp nhận điều trị cũng không khiến đội điều tra đặc biệt bớt được tí rắc rối nào. Hoặc nói đúng hơn là không có chính chủ ở đây, những điều tra viên đó thuận tay tiện chân để điều tra hơn. Chẳng những họ lấy đi những đồ dùng cá nhân trên bàn làm việc của Lý Trạch Phân mà còn dành thời gian tìm từng người trong đội để nói chuyện.
Cũng may bình thường Lý Trạch Phân là một người rất dễ gần, hầu như đều có “ơn mua cơm” với tất cả mọi người trong đội, không cần biết điều tra viên từ đâu chạy tới, từ đầu đến cuối họ đều có chung 1 ý nghĩ “Lý Trạch Phân là một cảnh sát đạt chuẩn, cái chết của Ngụy Vu Vĩ là phòng vệ chính đáng”. Điều tra viên không thể tìm ra dù chỉ là 1 khe hở trong lời khai, mà những vật dụng cá nhân của Lý Trạch Phân cũng rất gọn gàng sạch sẽ, không hề có gì sai sót.
Còn bản thân Lý Trạch Phân đang dưỡng thương ở bệnh viện Hoàng gia, trong 1 tháng nay không biết đã phải đại chiến bao nhiêu hiệp với yêu ma quỷ quái rồi, tất nhiên không phải là những người quen biết trong đội điều tra đặc biệt. Vì cấp độ bảo vệ của Lý Trạch Phân đã lên tới C, họ không có tư cách đến thăm bệnh.
Lan Khâm thì nghe loáng thoáng được vài chuyện từ miệng ông già nhà mình, đa phần ông đều than thở Chỉ điện hạ và luật sư Hoàng quá kín kẽ, vì vậy có thể thấy kết quả cuối cùng của chuyện này — Lan Khâm đánh giá là “khả quan”, vì anh cũng không hy vọng Lý Trạch Phân bị định tội vì cái chết của Ngụy Vu Vĩ. Mặc dù có lẽ anh không hoàn toàn tán thành với cách làm của Lý Trạch Phân, nhưng không thể phủ nhận rằng Lan Huệ nói không sai, nếu Ngụy Vu Vĩ không chết thì người chết chính là Lý Trạch Phân.
Có lẽ vì 2020 là một năm đầy biến cố nên những chuyện xảy ra với hoàng thất lại càng đặc biệt nổi bật hơn, vì thế yến tiệc năm mới năm nay dường như nhỏ hơn các năm trước rất nhiều. Có khá nhiều thành viên hoàng thất không đến dự, tất nhiên Tử Trân công chúa và Chỉ công chúa không cần nhắc tới nữa, thậm chí cả Trữ quân Lý Tiềm Chi cũng chỉ ló mặt ra với vợ ở hội trường Trường An mà thôi. Theo phát ngôn chính thức thì 2 vợ chồng anh vì nguyên nhân công việc mà không kịp chạy về Lạc Dương, nhưng Lan Khâm không khỏi nghĩ nếu mấy ngày nay mà đến bệnh viện Hoàng gia Trường An một chuyến, hẳn sẽ “vô tình gặp được” vợ chồng Hoàng thái tôn.
Dù Lý Tiềm Chi và Vũ Hàm Tinh không kịp về Lạc Dương có phải vì Lý Chỉ không thì tóm lại, Tết Âm lịch cũng đã nhanh chóng qua đi, kết quả điều tra cũng đã có rồi. Giống như dự đoán của Lan Khâm, là phòng vệ chính đáng, không xử phạt, nhưng điều tra vụ án ngoài giờ làm và chưa báo cáo là sai quy định.
Kết quả điều tra được công bố chưa đầy 1 tiếng, cấm quân và đội kiểm tra kỷ luật đã trả đồ dùng cá nhân của Lý Trạch Phân về. Lan Khâm gọi Mao Lệ mở những thùng vật chứng kia, căn cứ vào trí nhớ rồi bày ra từng cái một như cũ.
“Vậy là cô ấy khỏe lại sẽ quay về đúng không?” Mao Lệ vừa bày đồ vừa nói chuyện phiếm.
“Có thể bên kiểm tra kỷ luật sẽ còn làm đánh giá tâm lý gì đó nữa, nhưng chắc không vấn đề gì đâu, chỉ cần cô ấy chịu thì có thể về rồi.” Lan Khâm đáp.
“Ôi, cô gái này nháy mắt đã biến thành công chúa rồi, nói thật thì tôi cũng không biết nên xưng hô thế nào nữa. Huống gì cô ấy là là tiểu công chúa Chỉ điện hạ.”
Tay Lan Khâm dừng lại, mờ mịt nhìn Mao Lệ: “Trước kia thế nào thì sau này cứ thế đấy. Bất luận là thân phận gì thì cô ấy vẫn là cô ấy, không có gì thay đổi cả. Huống chi bọn cô cũng đã ký thỏa thuận bảo mật rồi mà, chuyện thân phận này không thể lấy ra đùa giỡn được đâu.”
“Tôi biết rõ, cũng chỉ là tiện miệng nói thôi mà. Tiểu Lý vẫn là Tiểu Lý…” Cô ta móc ra vài hộp mì ăn liền từ trong thùng vật chứng, vẻ mặt lập tức trở nên kỳ quái, “Nghĩ kỹ lại thì lúc trước chúng ta quả thật có lỗi với cô ấy. Sai cô ấy mua cơm gì đó thì thôi đi, còn suốt ngày bàn tán chuyện nhà cô ấy nữa.”
Lan Khâm nhìn xem Mao Lệ, lộ ra ánh mắt “Hóa ra cô cũng tự biết đấy à”.
Mao Lệ bị Lan Khâm nhìn chằm chằm đến rụt cổ lại, vội vàng vùi đầu vào thùng vật chứng kế tiếp.
“Ôi, đây là của em gái Chỉ đấy à?” Trương Trác Bân bước đến, “Tôi giúp với.” Anh ta xắn tay áo lên gia nhập với 2 người.
Trương Trác Bân có thể xem như là một người khá kỳ lạ, có lẽ vì ở độ tuổi của anh ta là như thế nên sau khi biết rõ thân phận của Lý Trạch Phân thì cũng không e dè mấy. Những người còn lại còn đang rối rắm không biết phải thay đổi thế nào để không thất lễ mà cũng không bại lộ thân phận, còn anh ta vẫn tùy tiện gọi là “Em gái Chỉ” thôi.
“Cô ấy hồi phục thế nào rồi, bên kia bệnh viện không cho đến thăm.” Anh ta vừa ôm một chồng tài liệu đi đến bàn làm việc của Lý Trạch Phân vừa nói.
Lan Khâm: “Nghe nói đã bình phục rồi.”
“Nghe nói phục hồi chức năng rất mệt đấy.” Trương Trác Bân thở dài, “Tên Ngụy Vu Vĩ này đúng là tạo nghiệt mà.”
Vụ án ngụy tạo tai nạn đã được nộp báo cáo xin kết án rồi, tiếc là tất cả những người ở Giáo dục Elite có liên quan đến vụ án, trừ Tư Đồ Địch đã được đem đi giám định thành công, thì đều không đủ bằng chứng để xin lệnh bắt giữ. Chuyện đám nhóc ở Giáo dục Elite hợp tác nhau gây án là thế, tội ác trong nhật ký của Ngụy Vu Vĩ thì kéo dài 15 năm, trải qua 2 quốc gia, có đến 23 tội ác nhưng không thể kiểm chứng được là thành công hay thất bại.
Chưa kể hiện tại, số tang vật bị hư hao không có bao nhiêu hết đã bị người nhà nạn nhân từ chối hợp tác với cơ quan cảnh sát. Dù sao thì sau khi phải tiếp nhận sự thật rằng người thân của mình bất ngờ ám hại mình, ai lại muốn vạch ra vết sẹo này lần nữa, khiến vụ tai nạn ngoài ý muốn đó trở thành “mưu sát” đâu?”
Không chỉ là người nhà nạn nhân, cả cha mẹ của Ngụy Vu Vĩ sau khi biết tin hắn chết và những hành động của hắn cũng giữ thái độ muốn dàn xếp ổn thỏa. Giáo dục Elite ngoài phá sản thì không bị phạt bất cứ thứ gì nữa, hẳn không thiếu công lao của 2 vợ chồng trí thức này. Nhưng nhờ thế mà chuyện của Lý Trạch Phân không bị nghiêm trọng đến mức bị lộ danh tính.
Con người chính là sinh vật như thế đấy, bất luận xảy ra chuyện gì, chỉ cần có đủ thời gian và lý do thì tất cả đều chỉ như một trang sách. “Chính nghĩa” và “sự thật” nói cho cùng cũng chỉ là một định nghĩa tồn tại với thời gian mà thôi.
“Ồ, chữ của Tiểu Lý đẹp quá.” Mao Lệ vô tình mở một cuốn số khi đang sắp xếp, “Đây hẳn đã từng luyện thư pháp nhỉ? Viết chữ phồn thể bằng bút lông, chắc là để thi ở Canada.”
Lan Khâm vô thức quay đầu lại nhìn, sau đó nhìn thấy được một nét chữ mạnh mẽ đầy sức sống quen thuộc. Anh đặt những thứ trên tay xuống, nhấc chân chạy vào văn phòng nhỏ của mình.
Mao Lệ: “Ủa, đội trưởng Lan, anh làm gì thế?”
Lan Khâm lục tung một hồi, cầm máy tính bảng quay lại.
“Sao thế?” Trương Trác Bân cũng hỏi.
Lan Khâm mở trang web hoàng thất lên trong lịch sử duyệt, mở tài khoản của Lan Huệ lên nhờ vào chế độ tự động lưu. Sau đó, anh tìm được những bức thư kia.
“Ngọn nến? Cái bóng? Cái này là gì vậy?” Mao Lệ liếc nhìn những dòng chữ trên máy tính bảng, “Đợi đã, mấy chữ giản thể như chó cào này là của đội trưởng Lan anh mà? Còn mấy chữ phồn thể ở trên…” Cô ta liếc sang cuốn sổ, sau đó liên tục ngẩng lên cúi xuống mấy lần để xác nhận, “Là của Tiểu Lý à?”
Lan Khâm không đáp, chỉ ném lại một câu “Chỗ này giao cho 2 người nhé” sau đó ôm máy tính bảng quay về văn phòng nhỏ.
Mông vừa chạm xuống ghế, suy nghĩ của anh đã ào ạt như sao băng, chiếu sáng bầu trời đêm ký ức, kết nối lại rất nhiều thứ tưởng chừng như không liên quan gì đến nhau.
— “Trước đây có một cái bóng, từ nhỏ nó đã được dạy rằng trách nhiệm của nó là làm nền cho ánh sáng. Vì thế nó sinh ra ám ảnh với ánh sáng, nếu không có ánh sáng thì sẽ không có nó, nó mãi mãi chỉ có thể phụ thuộc vào ánh sáng, nó không có sự lựa chọn nào khác. Mặc dù ánh sáng chẳng hề ấm áp chút nào. Nhưng nó không thể không tự hỏi mình rằng, liệu mọi thứ trước mắt nó có khác đi không, nếu nó không còn là một cái bóng nữa.”
Tử Trân công chúa, Cao Kiển phò mã, và người cha ruột ngoại quốc vô danh kia…
Hoàng thất hồi âm lại chính là cô ấy, chính là cô ấy đã viết những lời này!
Sinh ra ám ảnh với ánh sáng, ánh sáng chẳng hề ấm áp chút nào…
Cuộc sống khoác lên lớp ngụy trang, dù ánh sáng chói lọi để che đậy hết thảy tất cả những điều xấu xa. Nhưng như thế không có nghĩa là những chuyện đó không tồn tại, mà ngược lại, ánh sáng càng lớn thì bóng càng tối, và cô chính là người bị giam cầm trong bóng tối đen kịt đó.
Cô ấy đã từng cầu cứu, từng giãy giụa, từng phản kháng. Dù là lúc trước hay hiện tại, dù là công chúa Lý Chỉ hay cảnh sát Lý Trạch Phân, cô ấy chưa từng tìm được ai có thể cứu rỗi được mình.
Người cứu được cô ấy, từ đầu đến cuối chỉ có bản thân mình. Mọi thứ xung quanh hết thảy đều là dối trá, vô dụng, mã hậu pháo, nói vuốt đuôi*.
(*) Ý chỉ hành động không kịp thời, chẳng giúp ích được gì.
Vì thế, cô không tin vào chính nghĩa, không tin vào ánh sáng, chỉ tin bản thân mình.
Khái niệm “Chủ nghĩa vị kỷ đạo đức” đối với mọi người là một định nghĩa xấu về đạo đức, nhưng vô tình vào tai của Lan Khâm lại trở thành một nỗi buồn vô tận. Tâm trạng này giống như một con gấu Bắc Cực gầy đến mức lông toàn thân đã ố vàng nhìn thấy bề nổi của một tảng băng cô độc đang lửng lơ trên mặt nước ở vùng địa cực vậy.
Đêm trong Hoàng cung… hẳn là rất tối đúng không? Tuyết rơi nửa đêm… thật lạnh đúng không?
Cô ấy… nhất định rất mệt đúng không?
Như một bản năng, Lan Khâm rút cây bút điện tử ra, bắt đầu viết lên giấy viết thư trên máy tính bảng.
“Ngọn nến nghĩ kỹ rồi, cuối cùng quyết định như thế này: Nếu như thế giới không có ánh sáng, nó sẽ nguyện làm nguồn sáng đầu tiên; nếu như ánh sáng không ấm thật, thì nó sẽ đi hâm nóng từng người một. Kì thực trên mặt đất vốn làm gì có đường, người ta đi mãi thành đường thôi. Nó sẽ sáng mà, đúng không? Nếu đã có 1 thì sẽ có 2, có 3, thậm chí còn là hàng nghìn hàng vạn. Đã có ngọn nến nhỏ này dẫn đầu rồi, cuối cùng sẽ có một ngày ánh sáng sẽ ấm áp lên, cái bóng nhất định sẽ được chiếu sáng.”Lưu, gửi đi.
“Gửi thành công” …
Ngay khi 3 chữ này xuất hiện trên màn hình, Lan Khâm cảm thấy như cây bút trong tay nóng ran, lập tức ném nó đi. Nhưng những gì đã gửi thì không thể rút về được nữa.
Lúc viết và gửi thì không thấy gì, giờ đọc lại bỗng có một cảm giác xấu hổ dâng lên trong lòng Lan Khâm. Đột nhiên anh thấy mình rất ngây thơ, viết ra những lời thề son sắt gì đó trong truyện cổ tích thế này không phải để đối phương đọc mà là tự an ủi bản thân mình thì đúng hơn.
Không phải tất cả những người lớn trong truyện cổ tích đều là gạt người đấy sao? Chỉ là dối lừa, nhưng thi thoảng ngay cả anh cũng tin vào.
— “Đội trưởng Lan gần 30 tuổi rồi mà vẫn còn tấm lòng son như thế, quả là một vinh dự lớn của đất nước.”
Tấm lòng son… ư?
Lan Khâm không khỏi bật cười, nụ cười có chút… tịch mịch.