Nghe được tiếng Hiệu trưởng gào thét lúc này Liên Kiều mới ý thức được bản thân mình đang gặp nguy hiểm, chỉ bạn học xung quanh mặt mũi nhất nhất như ôn thần nhanh chóng bước tới gần cô nhất thời cô đã trở thành tiêu điểm duy nhất tại hội trường này.
“Liên Kiều rốt cuộc trò đang làm cái gì?” Hiệu trưởng tức giận quá râu cũng dựng ngược hết lên, Liên Kiều rất ngạc nhiên.
“Dạ? Hiệu trưởng râu ngài —— rất kì lạ lại còn vểnh lên nữa!” Liên Kiều vươn tay chỉ ngiống như việc phát hiện ra một lục địa mới vậy.
Ba ——
Hiệu trưởng rốt cuộc không nhìn vị khách quý đang để ý đến mình hay không, tức giận vỗ mặt bàn, ánh mắt chuyển qua màu xanh~~
“Hôm nay, sau lớp tự học buổi tối phạt chạy 100 vòng, không xong không cho phép về nghủ, đồng thời khấu trừ thành tích phòng của các trò 20 điểm !”
Một tiếng khóc thét từ trong miệng Liên Kiều tự an ủi —— mẫu thân ơi~ chạy 100 vòng ở sân thể dục đến ngày mai cũng không xong.
“Hiệu trưởng —— em phản đối!”
Cô dùng sức mà nuốt một chút nước miếng giơ tay thật cao, cách xử phạt này không có trong luật pháp ah~!
“Trò!!”
Hiệu trưởng thực đau đầu với bộ dáng nghiêm túc của cô, ông hận rằng không thể đem nha đầu này trực tiếp ném về Malaysia đi.
Nể là vì ông nội của cô —— cũng chính Vương thất Malaysia, ông (Ông nội tỷ Kiều) đã sớm gọi điện dặn dò, hy vọng ông (Hiệu trưởng) có thể chiếu cố cháu gái mình nhiều hơn một chút, nó có đắc tội gì cũng xin thông cảm một chút.
Lúc trước Hiệu trưởng vừa buồn bực vừa vinh hạnh, được Vương thất tự mình gọi điện dặn dò. Đúng là chuyện kinh hỉ nên ông cũng không có nghĩ đến việc nhờ vả này lại mang hàm ý sâu xa. Chỉ trong một tháng ngắn ngủi ông đã biết dụng tâm của Vương thất nhiều như thế nào.
Ông thực thật không ngờ —— Liên Kiều sẽ nghịch ngợm như vậy.
“Hiệu trưởng”
Lúc này ở một bên xem cuộc vui, Hoàng Phủ Ngạn Tước rốt cục cũng mở miệng âm thanh trầm thấp dễ nghe như Thiên âm ban đêm.
“Một cô bé như vậy buổi tối chạy ở sân thể dục thực ra không tốt lắm. Nếu cô ấy đã bướng bỉnh như vậy, tốt nhất nên thay bằng phương thức trừng phạt trong yên tĩnh!”
Bờ môi anh nhàn nhạt cười nhìn Liên Kiều bên dưới sắc mặt dần biến thành trắng bệch. Thế nhưng —— cặp con ngươi màu tím lại vụt lên một tia oán hận.
“Con ngươi màu tím” —— Hoàng Phủ Ngạn Tước không khỏi thầm than trong lòng, quả là hiếm thấy trên đời.
Một giọng nam trầm thấp như tiếng vi-ô-lông thông qua Microphone vang lên. Lúc này Liên Kiều mới đánh giá tỉ mỉ Hoàng Phủ Ngạn Tước.
Quá tàn bạo? Hay là đóng phim không quen nhìn trời mà bây giờ vẫn còn mang kính mắt.
Thế nhưng —— đáng chết chuyện này với anh ta có liên quan gì? Anh ta làm gì cùng Hiệu trưởng thống nhất quan điển để chỉnh mình?
Nhìn bộ dạng anh ta không đến nỗi không nghĩ tới tâm địa xấu xa như vậy!
Trong lòng Liên Kiều càng tức giận, cô gắt gao nhìn lên người đàn ông đang đứng trên bục kia anh ta đang cười nhạt nhẽo, cô hận không thể nhét ngay quả ớt vào mồm người đàn ông đó.
Nào biết khi Hoàng Phủ Ngạn Tước đề nghị như vậy hiệu trưởng cực kì hưởng thụ thản nhien cười như được gợi ý về cái gì đó gật gù nói: “Đối với nha đầu Liên Kiều này sợ nhất chính là sự an tĩnh.”
Anh lần nữa đem ánh mắt nhìn tới hướng Liên Kiều trịnh trọng nói: “Nêu không nhầm thì cô vẫn luôn học Piano, tới như vậy đi trước tiên cô đến phòng tự học tập bản ‘Ảo tưởng ngẫu hứng khúc’ đánh thật tốt, nếu không tôi sẽ có hình phạt nghiêm khắc hơn hiểu không?”
Lúc trước hiệu trưởng đã nghe chính miệng Vương thất Malaysia vì muốn cho Liên Kiều sau này trở thành một cô gái dịu dàng nho nhã, nên đã chon ha đầu này học Piano từ khi còn rất nhỏ. Thế nhưng thẳng đến năm 20 tuổi còn không thi qua nổi cuộc thi Piano cấp mười.
Mà hiệu trưởng lần này quyết định khúc “ ảo tưởng ngẫu hứng khúc” của Chopin là bản nhạc khó nhất của cấp mười.
Mắt Liên Kiều trợn lên —— “Trời ạ!! ảo tưởng ngẫu hứng khúc.”
“Thật ác độc” Cô thấp giọng thở dài lập tức giở giọng cầu xin: “Hiệu trưởng em nghĩ ra sân thể dục…”
“Phản đối không có hiệu quả!” Hiệu trưởng vẻ mặt quyền uy mà quát: “Nếu trò làm không được nói ta sẽ tiếp tục trừ điểm phòng ngủ của các trò!”
Liên Kiều không nói lời cô thầm than một tiếng —— “Trời ạ ảo tưởng ngẫu hứng khúc cái này thật đáng giận! Mình tập khúc này đã gần một năm mà một chút tiến bộ cũng không có ah~!.”
Nhạc sĩ Chopin của Ba Lan cả cuộc đời chơi nhạc của ông chỉ soạn tổng cộng bốn bản ngẫu hứng. Trong đó nổi tiếng nhất đó là bài ông phổ hạ thăng C điệu hát dân gian, ảo tưởng ngẫu hứng được người đời sau ca tụng là bản ngẫu hứng biểu diễn khó nhất, khúc nhạc tràn đầy vẻ rực rỡ to lớn, màu sắc lộng lẫy nếu như có khả năng để hiểu hết được ý nghĩa của bản nhạc này thì không thể nghi ngờ được chính là biểu diễn đã tới trình độ đỉnh cao của tâm hồn.
“Nhưng mà”—— Liên Kiều mặc dù ở phương diện học tập quả thông minh, nhưng đối với bản nhạc Piano số một kia gần như tái nhợt mà đối với những âm phù tẻ nhạt kia không bằng lên núi bắt châu chấu hoặc là tìm con mèo, con chó chơi còn vui hơn nhiều.
( Chị này hiếu động nhỉ?)
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!