Ngồi được 15 phút,tốc độ tay của hoàng thượng vẫn không có dấu hiệu dừng lại,còn ngược lại,Yên Vi lại cảm thấy không thoải mái.
Làm sao ngồi lên đùi người mà lại có tinh thần ngắm vườn rau được nữa?
Yên Vi cảm thấy cả người có chút mỏi,dù sao ngồi giữ nguyên một tư thế không động đậy thì mỏi là điều đương nhiên.
Yên Vi bắt đầu thương lượng:
"Hoàng thượng,tần thiếp nặng lắm,người để tần thiếp xuống nhé."
"Nàng nhẹ lắm,cần ăn nhiều hơn."Hoàng thượng bác bỏ,một tay ôm eo cô một chút rồi lại bỏ ra,tiếp tục với công việc của mình.
Yên Vi bĩu môi,nhưng không có ý định bỏ cuộc.
"Hoàng thượng,ở đây làm sao giống Tẩm Điện hay là nơi người hay làm việc được,không có tiện lợi,hay là người về Tẩm điện làm việc đi nhé,hiệu suất công việc sẽ cao hơn."Yên Vi lại thương lượng thêm một lần nữa.
"Vi Vi,trẫm đến đây làm việc là đã cân nhắc rồi,nàng không cần lo đâu."Hoàng thượng giống như là đã lường trước được hết câu hỏi của cô.
Câu trả lời nào cũng đều trơn tru và thuyết phục,khiến cho Yên Vi không thể nào phản bác được.
"Hoàng thượng,người có ý gì?"Yên Vi bực dọc nói.
"Vi Vi,trẫm đến đây làm việc là để ở cùng nàng,chờ nàng hết giận và tha lỗi cho trẫm. Trẫm định dành một ngày ở đây với nàng." Hoàng thượng nói rất tự nhiên,dường như không cảm thấy có điều gì bất thường.
Nhưng Yên Vi thì lại cảm thấy người điên rồi.
"Hoàng thượng,tần thiếp tha thứ cho người, người bỏ tần thiếp xuống nhé?"Yên Vi bất lực nói.
"Không cần đâu,trẫm thấy như vậy,nàng tha lỗi cho trẫm là vì muốn được xuống,chứ đâu phải thật lòng tình nguyện tha thứ cho trẫm." Hoàng thượng lắc đầu.
Yên Vi lúc này chỉ biết khóc trong lòng chứ chẳng làm được gì hơn nữa.
***
Ngồi gần đến trưa,chồng tấu chương dày cộm cũng đã vơi đi quá nửa,chỉ còn lại 5-6 bản, hoàng thượng ngồi cả một buổi trời,làm việc không ngừng nghỉ.
Còn Yên Vi,thì đang ngủ.
Cả người cô dựa vào hoàng thượng,đầu cô gục trên hõm cô của người,an tĩnh như một chú mèo con,ngoan ngoãn mà ngủ.
Hoàng thượng cuối cùng cũng đã duyệt xong tấu chương,một tay người ôm Yên Vi,sợ cô ngủ sẽ thả lỏng người,có nguy cơ bị ngã,cho nên ôm hờ như vậy sẽ an tâm hơn.
Sau khi xem lại xong xuôi,hoàng thượng mới nhẹ nhàng bế cô vào bên trong giường,ngay cả người cũng muốn chợp mắt một giấc.
Làm việc cả một buổi sáng,ngồi như thế,chân không mỏi mới là chuyện lạ,cả người thể trạng cũng mệt mỏi,nên hoàng thượng cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Hai người bỏ qua buổi ăn trưa.
Đến chiều,trời bên ngoài nắng oi ả,Yên Vi mở màng tỉnh giấc,thấy mình nằm trên giường,cô vô thức vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình.
Không có ai cả,nhưng vẫn còn vết tích cho thấy có đã người nằm bên cạnh.
Chắc là rời đi chưa được lâu thì phải.
Hàn Thu thấy Yên Vi đã tỉnh,liền đi tới hỏi cô:
"Nương nương,người ngủ qua buổi trưa rồi. Hay là để nô tì dọn bánh quy mà người làm để người ăn xế chiều nhé?"
"Ừm..."Yên Vi vẫn còn chưa tỉnh ngủ,cô đáp một câu có lệ.
Lát sau,cô mới tỉnh táo,đi ra bên ngoài,bụng đã đói meo,cho nên cô ngay lập tức anh vài miếng bánh,uống mấy ngụm trà hoa quả uống cho lại sức.
Vừa ngồi ăn,Yên Vi từ từ nhớ lại,cô ngồi trên đùi hoàng thượng cả một buổi sáng,không thể tự do di chuyển và làm việc,bất quá cơn buồn ngủ ập tới,Yên Vi không nhịn được mà chợp mắt một cái.
Không ngờ cái chợp mắt của cô,là qua đến buổi chiều.
... --------END--------...