Hoàng thượng nhìn cô,đầy thất vọng,giọng nói buông ra những lời đầy trách móc:
"Tuy nàng không thích Hòa thượng tại thì cũng không nên làm những chuyện không thể chấp nhận như vậy được chứ?Hạ độc là một chuyện đáng xấu hổ,nàng là hoàng hậu,là mẫu nghi thiên hạ,tại sao lại làm ra chuyện như vậy?"
Yên Vi nghe xong,có chút ngỡ ngàng,chưa ai biết được ai là chủ mưu,vậy tại sao mọi người lại chỉa hướng sự nghi ngờ hết về cô,phải chăng chỉ vì cô là người tổ chức tiệc trà.
Nhưng cô nghĩ,hoàng thượng là người công tư anh minh,biết nhìn xa trong rộng,là người điều tra rõ ràng mọi chuyện rồi mới phán xét,nhưng hóa ra cũng nghi ngờ cô.
Yên Vi hít một hơi thật sâu,lên tiếng giải thích:
"Tần thiếp không ngờ ngay cả hoàng thượng cũng nghi ngờ tần thiếp,nhưng thật sự là tần thiếp không hề làm ra chuyện đó,nếu như chỉ là tần thiếp là người tổ chức tiệc trà thì thật oan uổng,người khác cũng có thể hạ độc mà."
"Chẳng có ai làm ra sự việc nào đáng ngờ hết, trẫm đã hỏi tất cả cung nhân phục vụ ở đó, chẳng có ai thấy các phi tần làm chuyện mờ ám,vậy thì chỉ có thể là trước khi tiệc trà được tổ chức,chỉ có mỗi người của nàng mà thôi."Hoàng thượng nhìn Yên Vi,cả mặt lặng băng đến đáng sợ.
Yên Vi nghe tới đây,cảm giác uất ức nhịn từ nãy giờ đã dồn lên,hai mắt cô đã ươn ướt, giọng nói có chút run run:
"Tần thiếp thực sự không làm,cho dù tần thiếp không thích Hòa thượng tại cũng không làm ra loại chuyện đáng khinh bỉ đó."
Tại sao chẳng ai tin cô?
"Nàng vẫn giống như trước thôi,vẫn còn ghen tuông với những phi tần khác dù đã là hoàng hậu,lòng dạ của nàng quả thực khó đoán."
Hoàng thượng không nghe lọt tai lời nào của Yên Vi,vẫn không tin cô mà tiếp tục chỉ trích, người đã nghĩ rằng,hoàng hậu vốn đã thay đổi rồi,nhưng kì thực chỉ là một lớp vỏ bọc cho cái tâm địa xấu xa của nàng.
"Vậy hoàng thượng cũng chẳng bao giờ tin tần thiếp,người thà đi nghe những lời của các cung nhân nô tì cũng chẳng tin lời của tần thiếp."Yên Vi không nghe lời nói cay đắng từ miệng hoàng thượng,cảm thấy thất vọng vô cùng,cô không muốn cãi nhau,liền quay người rời đi,không muốn ở lại cái nơi này thêm một phút giây nào nữa.
Nhìn bóng lưng cô độc của Yên Vi rời đi,hoàng thượng nhất thời không biết nói gì,nghe những lời nói cuối cùng của Yên Vi liền có chút khựng lại,chỉ cảm thấy có gì đó tội lỗi nhưng rất nhanh cảm xúc giận dữ vẫn còn trong lòng chưa nguôi chiếm lấy nên người cũng chẳng đuổi theo,mà ngồi xuống.
Yên Vi ngồi trên kiệu,nước mắt hai hàng rơi xuống một cách lặng lẽ,cô vốn dĩ không muốn khóc, nhưng nước mắt cứ tự chảy ra,rơi xuống tự lúc nào không biết.
Hóa ra,cô trong lòng hoàng thượng vốn vẫn là một người ghen tuông,lòng dạ hiểm độc như lúc trước.
Cho dù cô không phải là thân chủ của thân xác này,nhưng cũng có thể cảm nhận được cô ấy đã từng đau đớn như thế nào,bây giờ cô đã thấy được sự khắc nghiệt của hậu cung này rồi.
Cô ngước lên bầu trời đêm đen không lấy một ánh sao,liệu bầu trời đêm đen ấy có chỗ dành cho cô?
Về tới Thanh Cát cung,Yên Vi đã quá mệt mỏi, cô thay một bộ y phục đơn giản rồi đi ngủ.
Ngủ một giấc có lẽ sẽ tốt hơn.
Ở bên kia,Mai quý phi nhìn thấy Yên Vi rời đi thì vô cùng đắc ý,nàng ta nở một nụ cười tà ác,thong thả xem kịch hoàng hậu gặp chuyện.
... --------END--------...