Edit: Miêu
“Này…”
Chân mày của Tiền hiệu phó thiếu chút nữa dựng lên.
“Đây chính là chuyện liên quan đến mạng người.”
Bùi Vân Khinh nhún nhún vai, “Vậy thôi đi, tôi đi tìm Đường bộ trưởng hỗ trợ vậy.”
“Đừng, đừng, đừng, loại chuyện nhỏ nhặt này làm sao có thể Đường bộ trưởng lưu tâm được chứ, cho tôi thời gian một tuần, không không… Nhiều nhất là ba ngày, tôi nhất định giúp ngài tìm được.”
Chú nhỏ nhà mình là một nguyên nhân lớn nhất, quả nhiên lợi dụng tốt nhất!
Bùi Vân Khinh gật đầu một cái, “Tốt lắm, vậy chờ đem tin tức tốt đến cho ngài.”
Tiền hiệu phó cúi đầu khom lưng tại chỗ, nhìn theo bóng lưng cô đi xa, lúc này mới lau mồ hôi lạnh rồi rời đi.
Bùi Vân Khinh đi thẳng về phía trước, nhìn sinh viên lui tới, cô không nhận thức được mọi người tại sao nhìn cô như vậy, dù có quen biết hay không. Thậm chí trước kia côphản bác, trừng thầy giáo cũng đều có người chủ động chào hỏi cô.
“Vân Khinh!”
Đinh Linh từ phía sau đuổi theo ra.
“Bạn cho mình biết, hai người chán ghét kia cùng với hai cô quản lý tất cả đều chủ động từ chức, toàn bộ nữ sinh ở ký túc xá hiện nay đều đem bạn trở thành anhhùng.”
Đối với trường hợp này, Bùi Vân Khinh chỉ cười nhẹ.
Nếu ngày đó không phải Đường Mặc Trầm đến kịp thời, chỉ sợ người nghỉ học là chính mình.
Thế giới này, cá nước nuốt cá bé cho tới bây giờ đều như thế, mặc kệ cô có sống hay không cũng không thay đổi.
Là mình có đủ cường đại hay không? Cả thế giới này cũng đối với mình vẻ đẹp hòa nhã!
Hai người đi vào trường thi, trước đây vốn dĩ sẽ dùng cặp sách để dành chỗ cho bạn học mình, bây giờ lập tức đem túi sách dời đi, cười lấy lòng cô.
“Các bạn ngồi đây đi, chỗ này không có người đâu!”
Bùi Vân Khinh cũng không khách khí, lôi kéo Đinh Linh trực tiếp ngồi xuống.
Thời gian không còn bao nhiêu nữa, hai thầy cô giáo đang cầm bài kiểm tra đi đến, điphía trước là Hệ Chủ Nhiệm, phía sau rõ ràng là Chu Đình An.
Nhìn về Bùi Vân Khinh, ngay cả Hệ Chủ Nhiệm đều chủ động hướng cô cười, ngược lại ánh mắt Chu Đình An nhàn nhạt, mơ hồ còn mấy phần khinh thường.
Bùi Vân Khinh đem tất cả ánh mắt thu vào trong mắt, ngược lại đối với Chu Đình An càng thêm mấy phần tán thưởng.
Trách không được có thể nhận được giải thưởng của Nobel, giống như Cố Tây Phán là con gái như thế nào mới xứng đôi với hắn ta?
“hiện tại, các sinh viên bắt đầu làm bài thi.”
Hệ Chủ Nhiệm lên tiếng nói, tất cả đều chăm chú vào làm bài.
Môn cuối cùng là dược lý, đối với cô đương nhiên là không khó khăn, không đến 40 phút cô đã viết tất cả các đáp án vào, đứng dậy đem bài kiểm tra lên bục giảng để nộp, rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng học.
Ánh mắt Chu Đình An dừng trên ở bài thi cô, nhìn thấy đáp án chính xác mà ngắn gọn, không khỏi gật đầu một cái.
Trời cho con gái như vậy, làm gì cũng đâu cần nịnh nọt?
….
…..
Quay về kí túc xá thu thập tất cả đồ đạc của mình, Bùi Vân Khinh liếc một cái với Phùng Tinh Tinh cùng Lý Phàm không nhìn nữa, xoay người đi ra khỏi của ký túc xá.
Môn học cuối cùng đã thi xong, kế tiếp chỉ chờ xem kết quả đã không còn lý do nào để quay về trường học nữa.
Cầm theo túi đi ra khỏi cửa, cô mở vì tiền nhìn tấm vé cùng tiền còn lại trong ví, cất bước đi về hướng Thành Thiết.
Phía sau, có tiếng bước chân nhanh chóng đến gần, cảm giác Bùi Vân Khinh khôngthích hợp, mãnh liệt xoay người về phía sau.
Quả nhiên nhìn thấy một người đeo kính đen, khẩu trang, mũ lưỡi trai, mặc bộ đồ rộng thùng thình y như vệ sĩ, hướng cô đưa tay phải qua.
cô nâng tay chuẩn bị phản kích, ánh mắt nhìn qua thấy trong tay áo đối phương là súng lục.
Bùi Vân Khinh dừng nắm tay “anh muốn làm gì?”
Người đàn ông đưa tay phải đang rúc trong áo, cúi đầu tiến lên trước mặt cô.
“Bùi Vân Khinh, tôi tìm cô ba năm rồi, cuối cùng cũng tìm được cô!”
Nhìn xuyên qua mắt kính đậm màu của đối phương, cô nhìn thấy ánh mắt hắn ta.
một con mắt hí, ánh mắt hung ác âm lãnh, con mắt còn có một vòng bất quy tắc do vết thương gây ra, ánh mắt trống rỗng như plastic – đó là một ánh mắt không chính nghĩa (tức ánh mắt giả dối)!