Edit: Miêu
Bùi Vân Khinh giật mình một chút, theo bản năng kẹp chặt hai đầu gối lại, người liền khàn giọng mở miệng.
“Chú nhỏ, đừng!”
Ban đầu thân thể trải qua khẩn trương, nhạy cảm đến đòi mạng. Làm sao anh chịu được trêu chọc như vậy?
Nghe được ba chữ kia, Đường Mặc Trầm động tác lập tức cứng đờ.
Ngước mắt, liếc mắt một cái liền thấy được ánh mắt cô ướt át có chứa một ít nước.
Bộ dáng kia, thật giống như muốn khóc!
cô không muốn?
Cảm giác buồn bực tăng lên, người đàn ông lông mày nhăn lại, nháy mắt cảm giác tỉnh táo hơn phân nửa.
Rút lại bàn tay bị cô kẹp, anh đứng dậy kéo cửa đi ra phòng khách.
“Bộ trưởng!” Hàn Phi chạy đến Ngõ Nguyệt, thấy anh, lập tức bước nhanh đến lại đây:
“Đinh nghị viên vừa mới phái người đưa thiệp mời, mời ngài đến thịnh đường ăn cơm.”
“không đi!”
Bước chân Đường Mặc Trầm không ngừng, đi nhanh ra Ngõ Nguyệt.
Giờ phút này, tâm anh trừ bỏ chán chường ra, đó là cảm giác tức giận, nào có tâm tình đi xã giao.
“Bộ trưởng!” Hàn Phi vội vàng đuổi theo “Tôi biết ngài không thích loại xã giao này, nhưng nếu ngài chuẩn bị tham gia tranh cử, loại xã giao này là không thể thiếu được. Gần đây, liên tục vẫn có tin đồn, Diệp bộ trưởng luôn tranh thủ liên tục gặp Đinh nghi viên. Nếu ngài không đi, chỉ sợ muốn đẩy vào phe cánh đối thủ, ít nhất ngài cũng đidò thám thử thật hư cũng được?”
Bên ngoài gió thổi qua, cả người Đường Mặc Trầm cũng bình tĩnh đi rất nhiều.
Nghe Hàn Phi nhắc đến chuyện tình tranh cử, anh dừng bước.
“Khách khứa có ai?”
“Nghe nói, vài nghị viên quan trọng đều ở đó!”
Đường Mặc Trầm hít một hơi, gật đầu.
“đi thôi!”
Quốc gia làm trọng, không thể bởi vì việc riêng trai gái mà xao lãng chuyện chính sự.
anh không thèm để ý đến cách nhìn của người khác đối với mình, thế nhưng muốn thuận lợi hoàn thành tranh cử thì xã giao không thể không đi được.
“Xe đã ở ngoài cửa, lão gia ở bên kia, tôi đã nói qua.” Hàn Phi nhìn trái phải, nói: “Đúng rồi, có muốn nói với tiểu thư một tiếng không?”
“không cần nói với em ấy!”
Đường Mặc Trầm cũng không quay đầu lại đáp.
Nghe giọng người đàn ông không đúng, Hàn Phi không hỏi nhiều nữa, cất bước đuổi theo phía sau anh.
Hai người một trước một sai đi ra tạ vườn, Đường Mặc Trầm nghiêng người vào chỗ phía sau xe.
Nhớ đến Bùi Vân Khinh “Nước mắt lưng tròng” dáng vẻ muốn khóc, hai quyền nắm chặt.
“anh muốn biết đó là ai!”
anh ngược muốn biết, người cô thích rốt cuộc là ai!
không đầu không đuôi nói một câu, Hàn Phi căn bản không hiểu.
“Bộ trưởng?” Hàn Phi quay sang “Người kia là ai?”
“Bạn trai của tiểu thư ạ.”
Cuối cùng, Đường Mặc Trầm từng chữ từng chữ từ khẽ răng nói ra.
Chống lại ánh mắt tràn đầy tàn độc, cũng làm tim Hàn Phi rung lên.
Bạn trai Bùi Vân Khinh, không phải không phải là ntt chứ, chẳng lẽ còn người khác?
Đương nhiên, lời này hắn không dám nói ra.
“Dạ!”
….
….
Bên trong phòng khách.
Bùi Vân Khinh co người lại, ngồi ở trên giường lớn, người còn chưa tỉnh lại.
Miệng lưỡi tê dại, trên môi vẫn còn vương vấn mùi rượu của anh, trên da tựa hồ còn giữ xúc cảm cùng độ ấm Đường Mặc Trầm.
cô cảm thấy như mới vừa xảy ra, như mộng nhưng không quá chân thực.
Chú nhỏ thế nhưng hôn cô, hơn nữa còn hôn sâu như thế.
Ngẫm lại vừa rồi anh ép chặt cô, giống như muốn đem cô ăn luôn, giống như hôn cả thân thể cô. Bùi Vân Khinh lại đỏ mặt tim đập nhanh.
Chẳng lẻ, anh cũng thích cô sao?
không!
không có khả năng như vậy.
Chú nhỏ tồn tại như một vị thần, làm sao có thể thích cô chứ.
Nhưng mà, nếu không thích mình, tại sao anh phải hôn mình.
Vậy tại sao anh phải hôn cô, vì uống rượu nhất thời xúc động?
Lời xàm xí của tui: đoạn "H"ay chưa đến đâu, tui cũng mong ngóng lên, cho mọi người đọc cùng.