Edit: Miêu
“Cái gì gọi là trộm, trộm là lặng lẽ lấy, chúng tôi chỉ xem coi cô có tàng trữ hàng cấm không, mỗi ngày đều khóa chặt như vậy, nói không chừng đồ trang điểm của tôi là côtrộm đấy.”
“Đúng vậy, biết người khác nghị luận sau lưng chúng tôi trong ký túc xá như thế nào không? Còn không phải bởi vì cô cả ngày cùng đàn ông lêu lổng trong quán ăn đem, xe công vụ của ai cũng lên, hại chúng tôi ở chung với cô cũng chịu tiếng xấu theo!”
Đinh Linh tức giận đến đỏ mặt “Các người… Các người như thế nào mà nói xấu như vậy, Vân Khinh không phải loại người như vậy.”
“không phải loại người như vậy, vậy là loại người nhà quê vậy ở đâu ra nhiều loại trang phục theo mốt cùng đồ trang điểm đắt tiền như vậy?”
Bởi vì La gia cũng không thừa nhận nên ở trường học Bùi Vân Khinh chưa bao giờ đề cập đến chuyện trong nhà. Vì thế, một người tự nhiên không biết, cô là người thừa kế của công ty dược phẩm La gia.
Đinh Linh chưa bao giờ cãi nhau với nhau ai, tự nhiên không phải là đối thủ cả hai người họ, chỉ dùng cánh tay ngăn cản cái bàn không cho hai người đến gần.
“Dù sao tôi không để cho các người làm như vậy!”
“Chuyện không liên quan đến cô nên tránh ra!”
Phùng Tinh Tinh thuộc dạng người cao lớn lại còn khỏe, mạnh nên kéo nhẹ nhàng đãđem Đinh Linh qua một bên.
Trong tay cầm cái tua vít để trên cái khóa nhỏ của ngăn kéo của Bùi Vân Khinh, dùng quá nhiều lực lập tức cái ngăn kéo bắn ra rơi đồ đầy trên mặt đất, phát ra một tiếng vang nhỏ.
Thanh âm quá mức đột ngột làm ba người hoảng sợ, nên không chú ý tới trước cửa phòng có người muốn đẩy ra.
Phùng Tinh Tinh vốn tưởng rằng bên trong Bùi Vân Khinh nhất định giấu đồ trang điểm mắc tiền…
Thế nào trong ngăn kéo lại rơi ra một quyển giống sách, nhưng bên trong có một hộp màu đen nắp hộp mở ra, ánh vàng rực rỡ của huy hiệu trên mặt đất.
“Các người hơi quá đáng rồi đấy!”
Đinh Linh vội vàng ngồi xổm xuống, nhặt huy hiệu trên mặt đất.
Lý Phàm khom người đem album cướp vào tay, nâng tay muốn xoay người.
“Đưa cho tôi!”
Bùi Vân Khinh thấy thế bước nhanh đến muốn đoạt lại.
Nghiêng người, Lý Phàm cười xấu xa.
“không dám để cho người xem, tám phần là bức ảnh không tốt rồi, ngược lại tôi muốn nhìn một chút thử, rốt cuộc nó là cái gì!”
Lý Phàm cười rồi mở ra, Phùng Tinh Tinh cũng muốn xem thử.
“Tôi cũng muốn xem người khác ***!”
Nhìn bức ảnh kia chụp trang phục dã chiến sau là lều trại quân dụng, chói mắt hơi ngôi sao nghệ thuật hai người đang nháy mắt tỏa sáng.
“Tốt lắm!”
“Đây là minh tinh nào, nhìn quen quen?”
“Cái gì ngôi sao, đây là Bộ trưởng bộ quốc phòng Đường Mặc Trầm biết không, ngày hôm qua tôi cũng nhìn thấy trên bản tin thời sự đấy… Má ơi, đẹp trai quá đi!”
Hai người đang nói hăng say, Bùi Vân Khinh đã đi đến đoạt lấy album, liền ngồi xổm xuống nhận lấy hộp gỗ Đinh Linh đưa đến.
Chú ý cái huy hiệu đã bị nứt, lòng cô lập tức bị xé ra đau hơn bình thường.
Cái huy hiệu này chính là dùng máu của cha cô cùng sinh mệnh của ông mà bọn họ thế nhưng lại làm rớt?
Đem huy hiệu cất vào lòng mình, Bùi Vân Khinh chậm rãi ngồi dậy, đôi mắt đen như mực co lên nhìn thẳng Phùng Tinh Tinh cùng Lý Phàm.
Tiếp nhận ánh mắt của cô, Phùng Tinh Tinh cùng Lý Phàm mặt hơi biến sắc.
“cô… cô muốn làm gì?”
“Tôi muốn các người hướng đến cha tôi xin lỗi!”
Khóe môi Phùng Tinh Tinh cong lên “đã là hồn ma, chẳng lẻ bắt tôi đến mộ cha cô xin lỗi?”
“Ha...” Lý Phàm cười to “Có cần chúng tôi đốt tiền giấy cho ông ấy hay không?”
Bùi Vân Khinh tức giận.
nói vài câu thì thôi, nay lại còn phá hư đồ vật mà ông đã lưu lại cho cô, nhục mạ cha cô, Bùi Vân Khinh làm sao có thể tha thứ cho bọn họ được?
“Đinh Linh, giữ giúp tôi một chút!”
Đưa tướng lĩnh cũng tráp cho Đinh Linh giữ, Bùi Vân Khinh xoay người đi vào toilet.