anh làm ra chuyện như vậy thế mà cô không nổi giận sao.
Ngày hôm qua lúc đem cô về, Bùi Vân Khinh còn đang cầm súng muốn liều mạng với mình, đột nhiên bây giờ lại quan tâm, băng bó rồi thử nhiệt độ cơ thể anh? Chuyện này thật sự quá thần kỳ!
Nếu anh nhớ không lầm, hình như là do cô chủ động. cô bé xấu xa này, nghĩ làm như vậy thì sẽ khôngphải đi trường quân đội nữa sau. một năm nay, cô phóng túng, làm càn quấy nhiễu như thế nào, anhđều biết hết. Cứ tiếp tục như vậy, cuộc đời Bùi Vân Khinh sẽ bị hủy hoại.
Ngày trước, anh đã thề ở trước mộ cha cô sẽ chiếu cố cô thật tốt, tuyệt đối sẽ không để cô gái này tùy tiện, thích làm gì thì làm.
Đẩy bàn tay đang đặt trên trán mình ra, Đường Mặc Trầm dứt khoát xoay người đi xuống giường, cầm khăn tắm trên ghế salon quấn bản thân lại.
"Mặc xong quần áo thì xuống dưới ăn cơm, Ôn thư ký sẽ lái xe đưa em ra sân bay."
Họ đã xảy ra chuyện như vậy rồi, anh vẫn còn muốn đưa cô đi sao?
Bùi Vân Khinh sốt ruột, vội vàng đuổi theo, giữ chặt cánh tay của người đàn ông.
"Em xin lỗi, em thật sự xin lỗi, em không nên cầm súng bắn anh, là do em uống nhiều rượu làm càn, anh đừng đưa em đi trường quân đội mà, có được không?"
Đường Mặc Trầm không hề nhúc nhích.
"không được!"
Để cô ở lại, nhất định sẽ lại giao du với đám bạn xấu xa.
Lần này may mà anh đến kịp, nếu anh đến muộn một chút, không biết cô còn muốn xảy ra chuyện ồn ào gì nữa.
hắn chuẩn bị hất tay của cô ra, lập tức nghe được tiếng cô gái nhỏ này mềm nhũn gọi:
"Chú nhỏ!"
Nghe hai chữ này, cả người Đường Mặc Trầm run lên.
Lúc trước, vì muốn cứu anh nên Bùi Phàm đỡ một viên đạn cho anh. Trước khi qua đời đã gửi con gáiduy nhất của mình nhờ Đường Mặc Trầm chăm sóc.
Chàng trai này đón Bùi Vân Khinh ở quê lên, lúc này cô mới chỉ có mười bảy tuổi - thời kì tuổi trẻ phản nghịch.
Vừa đón về, cô gái nhỏ luôn đối chọi lại anh, còn mang cả họ tên Đường Mặc Trầm ra gọi. Sau khi quan hệ hai người dịu đi, cô lại không lớn không nhỏ gọi anh là Mặc Trầm.
Chỉ có mỗi lúc có việc cần nhờ, mới có thể mềm nhũn nhu thuận làm nũng gọi anh là "Chú nhỏ".
Sau khi cô thi lên đại học, Đường Mặc Trầm bị tổ chức "La sát " phái người ám sát. Sợ liên lụy đến người bên cạnh, lập tức đưa cô đến nhà mẹ ruột La gia.
Lúc ấy mặc dù cô đau khổ cầu xin anh đừng đem cô đến đó, nhưng anh vẫn nhẫn tâm đem cô đến cửa La Gia.
Hốc mắt Bùi Vân khinh đong đầy nước mắt, cởi áo khoác và giày Đường Mặc Trần mua cho, chân trần bước đi trong tuyết.
Từ đó về sau, mỗi lần thấy nhau, cô đều làm như anh là người bình thường xa lạ, lạnh lùng gọi "Đường Bộ trưởng".
Đây là lần đầu tiên trong môt năm qua, cô thân mật gọi anh "Chú nhỏ".
Thấy Đường Mặc Trầm dừng lại, giống như trong lòng đang dậy sóng, Bùi Vân Khinh lập tức thừa thắng xông lên.
"Em biết là em không tốt, một năm qua đã làm rất nhiều chuyện sai lầm. Người ta biết lỗi rồi, lập tức sẽsửa sai, anh cho em một cơ hội nữa, được không? Chú nhỏ, em xin anh mà..." cô đáng thương làm nũng, đến người cha đã qua đời của mình cũng mang ra nói, "Lúc trước, anh đã đồng ý với cha em sẽchăm sóc người ta thật tốt..."
Nghe cô nhắc tới Bùi Phàm, sắc mặt Đường Mặc Trầm trầm xuống. Chính vì ban đầu đã đáp ứng ba cônên mới không thể bỏ mặc để cô tiếp tục càn quấy.
Hất tay trên người ra, anh lạnh lùng mở miệng.
"Lập tức tắm rửa mặc quần áo đi!"
"anh..." Bùi Vân khinh liếc nhìn bốn phía, ánh mắt rơi trên cây kéo trên bàn chưa được cất. cô nắm lấy cây kéo giơ lên "Em mặc kệ, anh cho em ở lại đi, nếu không người ta chết cho anh xem!"
một khóc, hai náo loạn, ba thắt cổ
Vì có thể ở lại, hôm nay Bùi Vân Khinh không thèm đếm xỉa đến mọi thứ nữa.
Vừa cầm được cây kéo, Đường Mặc Trầm đã bắt lấy cổ tay cổ. Sau đó, cây kéo đã bị anh cướp lấy vứt xuống.