Edit: Miêu - CQH
Ba người cùng nhau đi đến chỗ vợ chồng tổng thống, nói chuyện thì dts hướng hai người cười áy náy.
“Mới đi từ phía nam về, đến chậm một chút, cầu mong tổng thống cùng phu nhân thứ lỗi.”
Lam Nhược cười khoan dung, “Diệp bộ trưởng vì quốc gia bận rộn mà còn đến đây nữa tham gia nữa, nhưng thật ra tôi có chút băn khoăn.”
“Dạ tiệc mà phu nhân tổ chức đương nhiên chúng tôi không thể vắng mặt được, nên vừa xuống máy bay liền chạy đến.” Diệp Thiên Chí cười nhìn Đới Annie, “Annie em không làm xấu mặt mọi người chứ?”
“Làm sao có thể?” Lam Nhược cười khen ngợi, “Đới tiểu thư thuyết trình vô cùng phấn khích.”
Đới Annie càng thêm đắc ý, “Cám ơn tổng thông phu nhân đã khen, tôi cũng lần đầu đứng trước mọi người thuyết trình, tôi rất lo lắng. Chỉ là nghĩ đến những em bé đáng thương, không ai quan tâm đến.”
Dts hài lòng với biểu hiện của cô ta, “Thắng thua không quan trọng quan trọng là vì mấy đứa nhỏ mà làm chút chuyện nhỏ. Các người là người trẻ tuổi, hãy học phu nhân thêm nhiều nữa.”
một câu ‘người trẻ tuổi’ cũng đem Bùi Vân Khinh nói đến.
“Chú Diệp nói đúng.” Bùi Vân Khinh cười tiếp lời, “Lại nói tiếp, tôi nghe vừa nãy thuyết trình có đôi chỗ không hiểu, có thể hướng đến tiểu thư Đới thỉnh giáo chút được không?”
Đới Annie cười rất thân thiết, “Tiểu thư Vân Khinh khách khí, ‘thỉnh giáo’ thì tôi không dám, nhưng cô có thể tùy tiện hỏi đi.”
“Nghe Đới Annie thuyết giải, giống như trích dẫn câu danh ngôn nào đó?”
“Đúng vậy, là tôi trích dẫn của danh ngôn Fourain Khắc Lâm, người thanh niên nói giáo dục là nền tảng của quốc gia.”
“Câu nói thật có ý nghĩa, lại nói tiếp, vị Fourain Khắc Lâm cũng là học giả về giáo dục sao?”
“À…”
Bản thảo là người khác viết Đới Annie làm gì biết Fourain Khắc Lâm là ai đâu?
Thấy cô ta đang cố gắng trả lời, thì Bùi Vân Khinh liền ‘tốt bụng nhắc nhở’, “Tôi nhớ rõ là nước M có một vị tổng thống là Fourain Khắc Lâm…”
Đới Annie biết đây là Bùi Vân Khinh cài mình vào bẫy, lập tức nói tiếp, “Fourain Khắc Lâm, đó là những lời của vị tổng thống này!”
Bốn phía, mọi người biểu hiện rất vi diệu, thậm chí còn cười khẽ một tiếng.
Chỉ e ngại mặt mũi Diệp gia, nên mọi người có chút kiềm chế lại.
cô gái này đúng là phối hợp, cô chỉ tùy tiện đào hố đã nhảy xuống rồi.
Bùi Vân Khinh cảm thấy cười thầm, trên mặt lộ ra biểu tình như đang suy nghĩ, “Tôi cảm thấy giống như không đúng?”
không đợi Đới Annie nói, cách đó không xa đã vang lên một tiếng nói trẻ con.
“Em biết!” một cô bé người lai theo gia đình mình đi dạ tiệc giải thích, “Là thầy giáo vừa nói với chúng em hôm nay, đó là những là của Fourain Khắc Lâm là một vị giáo sư vật lý, tên đầy đủ là Vốn kiệt minh phúc lan Khắc Lâm, ông ấy là người phát minh ra cột thu sét, không phải là tổng thống gì cả!”
Đới Annie lập tức cười, đứng lại chỗ nhưng chỉ hận không thể tìm cái lỗ nào chui vào.
một đứa nhỏ là nhỏ tuổi đã biết, mà cô ta thế nhưng lại không biết gì cả, hay là nói đứng trước mặt tổng thống cùng phu nhân làn này là quăng mặt mũi đi hết rồi.
Bùi Vân Khinh cười nhìn về phía đứa bé, “Bạn nhỏ, cám ơn em nha!”
Lời nói xuất phát từ miệng của một đưa nhỏ có thế sánh bằng biểu tình lúc này của Bùi Vân Khinh.
cô nhóc căn bản không biết gì cả, một câu nói của chính mình đã đem Đới Annie đưa vào hoàn cảnh nào rồi, chỉ là hướng cô cười.
“không cần cảm ơn ạ!”
Bùi Vân Khinh thu hồi tầm mắt, hài lòng nhìn mặt Đới Annie xanh đỏ một trận.
P/S: hôm nay sinh nhật mình nên mình sẽ tặng quà cho mọi người nha