Mắt thấy còn có 20 Phút liền muốn lên máy bay, Văn nhìn thời gian, bực tức giậm chân.
Khẳng định là vừa vặn thời điểm không cẩn thận làm rơi túi sách làm thẻ căn cước bị rơi ra ngoài.
Giờ phút này Văn cực kỳ ảo não, nếu như bây giờ cô đi về tìm khẳng định không còn kịp rồi, đợi cô tìm tới nói, máy bay đều đã bay lên, huống chi cô không nhất định có thể tìm tới.
Đáng ghét.
Văn cắn thật chặt răng, đang cố gắng tự hỏi biện pháp sửa chữa, sau lưng bỗng nhiên truyền đến thanh âm một người đàn ông xa lạ.
“Cô gái này, thẻ căn cước của cô bị rơi rồi.”
Nghe được thanh âm này, Văn kinh hỉ quay đầu.
Thì nhìn thấy người đàn xốc nổi ông xanh xanh đỏ đỏ mới vừa rồi đụng vào cô tay cầm thẻ căn cước đang đi tới.
“Cảm ơn, cảm ơn.”
Văn quay đầu tranh thủ thời gian cầm lấy thẻ căn cước, vội vàng nói lời cảm ơn.
“Không cần khách khí.”
Người đàn ông Xanh xanh đỏ đỏ mặc dù cách ăn mặc xốc nổi, nhưng dáng dấp cũng không khó nhìn, xem xét chính là cách ăn mặc của một phú gia công tử.
“Tôi có thể hỏi phương thức liên lạc của cô không?”
Người đàn ông xanh xanh đỏ đỏ đem thẻ căn cước trả lại, lễ phép mở miệng.
Văn do dự một chút, nhưng là cân nhắc đến dù sao vừa mới người này giúp mình một việc lớn, vẫn là đưa phương thức liên lạc cho người đàn ông này.
“Tôi tên Văn, cảm ơn anh đã một mình chạy đến đưa căn cước cho tôi.”
Văn lần nữa nói lời cảm ơn.
“An Đạt.”
Người đàn ông Xanh xanh đỏ đỏ tùy ý khoát khoát tay, nói ra tên của mình.
“An Đạt......”
Ngay sau đó, An Đạt lại lấy ra điện thoại lưu dãy số điện thoại Văn vừa mới cho.
Văn nhẹ nhàng đọc một lần.
“Được rồi, có cơ hội gặp lại, tôi rất quen thuộc với Thành phố A, nếu cần cứ mở miệng.”
An Đạt lại hướng Văn bổ sung một câu, lúc này mới lễ phép nói gặp lại.
An Đạt cái tên này đã thật lâu đều chưa từng xuất hiện.
Từ khi An Kỳ bị Mộ Vãn Vãn giết, Ông Anrơi đài, An Đạt phảng phất triệt để bốc hơi khỏi nhân gian, không ai có thể tìm tới tung tích của hắn.
Nhưng là lần này, An Đạt chủ động xuất hiện, mục tiêu vẫn là Văn.
Sau khi An Đạt đi, Văn chỉ đem lần ngoài ý muốn này coi là một việc nhỏ nhặt cắt ngang, cũng không suy nghĩ nhiều.
Đăng ký, tìm chỗ ngồi.
Văn chầm chậm ngồi xuống trong khoang thương gia, đang chuẩn bị nịt giây nịt an toàn, làm bộ chợt thấy Phó Vân Tiêu, trên mặt lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
“Anh cũng ở đây?”
Văn cố ý giả làm vẻ mặt không thể tin được.
“Ừ, sao cô cũng ở trên máy bay?”
Phó Vân Tiêu lễ phép về hỏi một câu.
“Không phải tôi nói với anh rồi à, tôi liên hệ với thương hội nước ngoài cùng làm một quỹ công ích, lần này tôi đi để khảo sát.”
Văn bất động thanh sắc nói ra mục đích, làm bộ tất cả đều là ngẫu nhiên gặp.
Phó Vân Tiêu gật gật đầu, không có nói tiếp.
“Anh đi đâu?”
Văn thấy Phó Vân Tiêu không nói chuyện, liền tiếp tục hỏi anh một câu.
“Thành phố E.”
Phó Vân Tiêu cũng không giấu diếm, bình tĩnh nói ra địa điểm.
“Qúa trùng hợp rồi.”
Văn có vẻ hơi vui vẻ, vội vàng lấy ra vé máy bay lắc lư trước mặt Phó Vân Tiêu.
“Vừa vặn, tôi cũng đi Thành phố E.”
Biểu cảm của Văn, vừa hoạt bát, vừa đắc ý, sau đó cô đứng lên, trực tiếp ngồi xuống cạnh Phó Vân Tiêu.
Nghe thấy Văn cũng đi Thành phố E tin tức, Phó Vân Tiêu hơi nhíu nhíu mày, cũng không nói gì, tiếp đó anh cầm lên tạp chí trên máy bay, không phản ứng với Văn nữa.
Mục đích Văn ở trên máy bay là vì nói cho điểm đáp máy bay của Phó Vân và cô giống nhau, để Phó Vân Tiêu tin tưởng đây là trùng hợp.
Hiện tại cô mục đích đã đạt được, cũng không cần dây dưa, thức thời rời khỏi chỗ của Phó Vân Tiêu, quay về chỗ ngồi của mình.
Máy bay hạ cánh, đoàn đội quyên tặng của Phó Vân Tiêu đã ở phi trường chờ anh.
Một biểu ngữ về địa điểm quyên góp đã được treo trên xe chở vật tư, "Lòng nhân ái giúp đỡ học tập_ Núi Đại Lương thẳng tiến."
Văn và Phó Vân Tiêu một trước một sau, cơ hồ đồng thời xuống máy bay.
Phó Vân Tiêu đi đến xe vật tư, Văn cũng đi theo.
“Tôi có thể đi nhờ xe không? Đúng dịp, tôi cũng muốn đi núi Đại Lương.”
Văn lễ phép hỏi thăm Phó Vân Tiêu, khóe môi nhếch lên một vòng nhàn nhạt mỉm cười, như gió xuân mát mẻ, khiến cho người ta không đành lòng cự tuyệt.
“Không tiện cho lắm, xe của chúng tôi rất chậm, cũng rất xóc nảy.”
Phó Vân Tiêu trực tiếp không để ý đến khuôn mặt tuyệt mỹ của Văn, lãnh đạm cự tuyệt.
“Tôi không để ý, nơi này xe đi vào trong núi Đại Lương mỗi ngày chỉ có một chiếc, nhìn thời gian, chạy tới ngồi xe đã không kịp.”
Văn tiếp tục nói ra kháng nghị, mà kháng nghị này có vẻ rất hợp lý.
“Đúng vậy. mà từ đây đi vào núi Đại Lương rất gập ghềnh, không dễ đi.”
Người đi đưa vật tư với Phó Vân Tiêu cũng phụ họa một câu.
Phó Vân Tiêu suy tư một chút, nhẹ gật đầu, lúc này mới đồng ý.
“Thành phố E núi Đại Lương, trời cao mây rộng.”
Xe của bọn họ Phó Vân Tiêu tận tới đêm khuya mới đến ngôi làng trong núi Đại Lương, nghỉ ngơi một đêm, ngày thứ hai mới đưa vật tư học sinh cần đến trường học.
Vật tư núi Đại Lương rất thiếu thốn, thậm chí rất nhiều nơi cũng không có điện.
Bởi vì nghèo khó, trên núi thanh niên trai tráng đều ra ngoài làm việc, ở lại đây đều là một ít người già và những đứa trẻ tuổi tác tương đối nhỏ.
Trên núi Đại Lương chỉ có một trường tiểu học, hiệu trưởng trường này đồng thời là hiệu trưởng và giáo viên.
Phòng học cũ nát không lắp cửa sổ, mỗi khi gặp trời mưa gió thổi, bọn nhỏ cơ hồ đều muốn dầm mưa dầm gió lên lớp.
Mặc kệ điều kiện ác liệt, nhưng lại không chút nào ảnh hưởng nhiệt tình lên lớp của bọn nhỏ.
Bọn nhỏ mỗi ngày đều muốn lội qua mấy cây số đường núi, lòng tràn đầy phấn khởi lên lớp, gió mặc gió, mưa mặc mưa.
Phó Vân Tiêu bọn họ đem vật tư lái xe vào trường học, hiệu trưởng đã mang theo bọn nhỏ đứng vững nghênh đón họ.
Chờ Phó Vân Tiêu cùng Văn xuống xe, bọn nhỏ tất cả đều vây lại, mang nụ cười chất phác hiếu kì, nhìn sách vở cùng quần họ mang đến áo, vui vẻ ghê gớm.
“Chị ơi, sao chị lại xinh đẹp như vậy.”
Một bé gái trên mặt phơi nắng khiến làn da cháy năng từ đáy lòng ca ngợi Văn.
Mặc dù nghèo khó, nhưng là trẻ em nơi này đặc biệt có lễ phép.
Văn nhìn cô bé trước mắt nghiêm túc tán dương cô, cười sờ lên đầu cô bé, suy tư một chút, sau đó từ trong bọc lấy ra một cái kẹp tóc đẹp đẽ đưa cho cô bé.
“Kẹp tóc này cho em, em có thể đẹp giống như chị vậy, em thích không?”
“Thích ạ, em cảm ơn chị.”
Bạn nhỏ một mực gật đầu, kẹp lên trên đầu, vui vẻ chạy vòng vòng
Những đứa trẻ nơi này thích Văn còn hơn thích Phó Vân Tiêu, từ xưng hô của bọn trẻ với Văn và Phó Vân Tiêu liền có thể biết được
Bọn chúng thân thiết gọi Văn là chị tiên nữ, gọi Phó Vân Tiêu anh đẹp trai.
Văn và Phó Vân Tiêu luôn tay luôn chân cả sáng vẫn chiều mới đem vật tư đều phát hết cho bọn trẻ
Đương nhiên, ngoại trừ vật tư liên quan đến việc học tập, bọn họ còn đưa cho bọn trẻ quần áo và cả đống thịt hộp, để cải thiện chất lượng ăn trưa của bọn nhỏ.