Nghiêm Đình bỗng nhiên hứng thú với những lời của Bạch Tô, anh vẫn luôn rất thưởng thức thái độ yêu cuộc sống của Bạch Tô, cho dù là đối mặt với công việc nhàm chán, đều hy vọng có thể nở ra một bông hồng trong công việc bình thường.
Cuối cùng cũng có người ủng hộ Bạch Tô.
Bạch Tô uống một ngụm nước, lại lặp lại sở thích của mình một lần nữa.
Nghiêm Đình giống như Phó Vân Tiêu, trong lúc nghe được sự quan tâm của Bạch Tô còn bao gồm "ăn" cũng không nhịn được, trực tiếp cười phun ra.
Bạch Tô tức giận trừng mắt nhìn Nghiêm Đình, Nghiêm Đình lúc này mới thu lại nụ cười.
"Em nói tiếp đi, tiếp theo là…"
Nghiêm Đình nhịn cười, để Bạch Tô nói tiếp.
"Đã nói xong rồi, tổng cộng chỉ có những hứng thú này, anh cảm thấy tôi thích hợp nhất làm cái gì nhất?"
Bạch Tô hỏi Nghiêm Đình một câu.
"Ừm... Em còn có yêu cầu nào trong công việc ngoại trừ phải hứng thú với công việc đó không? ”
Nghiêm Đình thái độ nghiêm chỉnh, chuẩn bị cho Bạch Tô một bài phân tích một làn sóng lựa chọn nghề nghiệp.
Thế nhưng, khi nghe Nghiêm Đình vừa nói xong câu này, Bạch Tô vội vàng sửa chữa lại lời nói của Nghiêm Đình: "Hứng thú là vị trí thứ hai, yêu cầu quan trọng nhất của tôi là tìm được sở trường của minh để chiến thắng Văn. ”
"Phụt..."
Lúc này đây, Nghiêm Đình thật sự nhịn không được, trực tiếp cười tới mức nằm sấp trên bàn.
"Em nói là yêu cầu quan trọng nhất của em là tìm ra sở trường chiến thắng Văn?"
Nghiêm Đình cố gắng khắc chế, nhưng vẫn không thu được nụ cười, Bạch Tô này thật đúng là mỗi một lần đều có thể mang đến cho anh niềm vui.
"Tôi đang nói chuyện nghiêm túc, tôi tới tìm anh chính là để cho anh giúp tôi tìm ra sở trường đặc biệt của tôi."
Bạch Tô nói bằng giọng điệu khẩn thiết.
"Nếu như cả anh cũng không muốn giúp tôi thì thôi."
Thấy Nghiêm Đình còn đang cười, Bạch Tô tức giận, quay đầu muốn đi ra ngoài.
"Được rồi, tôi không cười."
Nghiêm Đình vội vàng đứng dậy ngăn cản Bạch Tô.
"Ca hát vẽ tranh cũng không thích hợp với em, về phần người nếm thử đồ ăn, người ngủ thử thì em cũng không thích hợp, cho nên anh cảm thấy em vẫn nên quên đi."
Nghiêm Đình cẩn thận suy nghĩ một vòng những điều hứng thứ của Bạch Tô, cuối cùng đưa ra câu trả lời không sai biệt lắm với Phó Vân Tiêu.
"Tôi có nhiều hứng thú như vậy, không thể từ đó tìm ra một cái sở trường của tôi sao?"
Bạch Tô vẫn không cam lòng, ép Nghiêm Đình từ bên trong danh sách đó chọn ra một cái.
"Ừm... Thế mạnh lớn nhất của em là xinh đẹo. ”
Nghiêm Đình giả bộ suy nghĩ, sau đó nhìn Bạch Tô nghiêm túc trả lời.
Nghe xong câu trả lời này, Bạch Tô quả thực đều muốn sụp đổ.
Bây giờ cô không muốn nghe bất cứ ai nói cô ấy xinh đẹp, cô ấy chỉ muốn nghe người khác nói rằng cô ấy xuất sắc, tìm cho cô ấy một nghề nghiệp có thể chiến thắng Văn, nhưng nó thực sự là quá khó khăn.
Nói xong điều này, nói thật Bạch Tô rõ ràng không vui.
Nghiêm Đình không nói tiếp nữa, tiếp theo bắt đầu an ủi Bạch Tô: "Thật ra em không cần suy nghĩ quá nhiều, anh hiểu rõ ý của em, em yên tâm, Phó Vân Tiêu thích em đương nhiên là có lý do của anh ta, sẽ không bởi vì Văn mà không thích em nữa. ”
Thấy biểu cảm của Bạch Tô cũng không có chuyển biến tốt đẹp, Nghiêm Đình lại bắt đầu lấy mình làm ví dụ: "Em xem, anh đã rất cô gắng nghe khi em kể lại chuyện đó, xong anh cảm thấy người phụ nữ Văn này quả thật không tệ, các phương diện đều rất ưu tú, nhưng anh vẫn sẽ không thích cô ấy. ”
"Tại sao?"
Ví dụ này của Nghiêm Đình có hiệu quả, Bạch Tô nghi hoặc nhìn Nghiêm Đình hỏi một câu.
"Bởi vì..."
Nghiêm Đình do dự một chút, không nói ra nguyên nhân, sau đó vội vàng xua tay với Bạch Tô: "Bởi vì anh cũng không biết. ”
Anh ta tùy ý nói hai câu cho có lệ.
Bạch Tô ở Nghiêm Đình ở lại nửa ngày, cũng không có thu hoạch gì, liền thất vọng về nhà.
Chờ lúc cô về đến nhà, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước ào ào, Phó Vân Tiêu tự nhiên lúc ban ngày lại đột nhiên trở về, còn đang tắm trong phòng tắm.
Tiếng nước ào ào khuấy động tâm tư của Bạch Tô, trong đầu cô hiện tại nghĩ đều là câu nói của Nghiêm Đình: "Phó Vân Tiêu thích em đương nhiên là có lý do của anh ấy.”
Không được, nhất định phải tìm Phó Vân Tiêu hỏi cho rõ ràng.
Bạch Tô nghĩ như vậy, đẩy cửa phòng tắm ra.
"Em đã về rồi sao?"
Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô dịu dàng hỏi.
"Ừm."
Bạch Tô buồn bực không vui, gật đầu, phảng phất cảm xúc phải chịu bao nhiêu uất ức.
"Có chuyện gì vậy?"
Phó Vân Tiêu hướng về phía Bạch Tô quan tâm hỏi.
"Tôi hỏi anh một câu, anh phải chân thành trả lời tôi."
Bạch Tô vẻ mặt nghiêm túc nhìn Phó Vân Tiêu.
"Ừm, hỏi đi."
Phó Vân Tiêu gật đầu.
"Tại sao anh thích tôi?"
Bạch Tô nghẹn nửa ngày, lấy dũng khí hỏi ra vấn đề này.
Chỉ là, cô vừa hỏi ra, khóe môi Phó Vân Tiêu liền lộ ra một nụ cười.
Phó Vân Tiêu như thế nào cũng không nghĩ tới, lúc Bạch Tô nghiêm túc sẽ hỏi ra vấn đề này.
"Bởi vì em nhìn trộm anh tắm."
Phó Vân Tiêu thuận miệng cùng Bạch Tô nói một câu.
Đã là vợ chồng rồi, không nghĩ tới việc cô còn đang bối rối về vấn đề này.
"Nghiêm túc trả lời."
Bạch Tô không từ bỏ, tiếp tục truy hỏi anh.
"Em cởi quần áo ra, anh sẽ nói cho em biết."
Phó Vân Tiêu cố ý trêu chọc Bạch Tô, không đợi Bạch Tô đồng ý, anh trực tiếp động thủ lột đồ của Bạch Tô, sau đó một tay kéo Bạch Tô vào trong ngực anh, cùng cô tắm rửa.
Trong không khí mờ mịt hơi nước mờ ảo, xuyên qua tấm gương trước mặt, có thể nhìn thấy thân hình Bạch Tô dịu dàng dựa vào lồng ngực rắn chắc của Phó Vân Tiêu, tiếng nước ào ào truyền đến, làm cho cảnh tượng trong phòng tắm lại phủ thêm một tầng màu sắc tuyệt vời.
Phó Vân Tiêu quấn khăn tắm từ trong phòng tắm đi ra, Bạch Tô theo sát phía sau anh kéo khăn tắm của anh, không cho anh đi về phía trước.
"Anh còn chưa nói cho tôi biết, tại sao anh lại thích tôi?"
Trong phòng tắm, Bạch Tô hỏi câu hỏi này, sau khi ra khỏi phòng tắm, cô vẫn tiếp tục hỏi anh.
"Em kéo khăn tắm của anh, nếu nó rơi xuống đất, đến lúc đó anh chỉ có thể đem em ném lên trên giường làm cuộc đại chiến ba trăm hiệp."
Phó Vân Tiêu dừng bước, khóe môi mang theo biểu cảm chơi đùa bắt đầu hù dọa Bạch Tô.
Một chiêu này quả nhiên có hiệu quả, Bạch Tô vẫn có chút kiêng nể sức chiến đấu của Phó Vân Tiêu, dần dần buông tay đang nắm khăn tắm của Phó Vân Tiêu ra.
"Kẻ lừa đảo, anh nói tắm xong thì sẽ trả lời tôi mà."
Mặc dù buông tay ra, nhưng miệng cô vẫn không cho qua.
Phó Vân Tiêu nghiêm túc nhìn Bạch Tô, sau đó suy nghĩ một chút, lúc này mới trả lời, "Thích sự lương thiện của em. ”
"Còn gì nữa?"
Bạch Tô bĩu môi, hiển nhiên không hài lòng với đáp án này.
"Thích sự đáng yêu của em."
Phó Vân Tiêu tiếp tục nói.
"Còn gì nữa?"
"Xinh đẹp."
"Ngoại trừ những thứ này, không có gì khác sao?"
Bạch Tô rõ ràng đối với câu trả lời của Phó Vân Tiêu lộ ra bất mãn.
Thấy Bạch Tô bất mãn, Phó Vân Tiêu khẽ nhíu mày, anh thật sự không đoán được Bạch Tô muốn nghe cái gì: "Thích chân dài của em sao? ”
Phó Vân Tiêu thăm dò nói.
"Trời ơi, không phải cái này."
Bạch Tô vội vàng dậm chân, thật ra cô muốn nghe Phó Vân Tiêu khen cô ưu tú, khen cô có năng lực, khen cô thông minh.
Nhưng Mà, Phó Vân Tiêu căn bản cũng không nghĩ như vậy, Bạch Tô càng sốt ruột, cô ở trong mắt Phó Vân Tiêu chính là một cái bình hoa di động ngu ngốc.
"Không phải cái này sao?"
Phó Vân Tiêu càng nghi hoặc.
"Thích ngực nhỏ của em?"
Sau đó, anh lại hỏi dò.
"Anh nói em ngực phẳng sao?” Bạch Tô bị Phó Vân Tiêu chọc cho tức chết, thuận thế ưỡn ngực mình lên.
"Cũng không tính là..."
Phó Vân Tiêu nhìn bộ ngực kiêu ngạo của Bạch Tô, như có suy nghĩ gì đó liền gật đầu.
Cái gì gọi là không tính là...
Bạch Tô quả thực sẽ sụp đổ.
Xem ra cô ở trong mắt Phó Vân Tiêu không chỉ không đủ ưu tú không đủ thông minh, hiện tại lại thêm một chút không hoàn hảo, cô gái ngực nhỏ.
Cả người Bạch Tô đều không tốt.
"Được rồi, anh còn phải đi ra ngoài có chuyện, anh thích em vì em chính là em, không vì lí do nào khác cả."