"Rất vui, cảm ơn anh."
Bạch Tô vô cùng cảm động, đôi mắt trong vắt nhìn thẳng vào Phó Vân Tiêu.
Có thể nhìn ra cô vừa mới khóc xong, nơi viền mắt còn có hơi đỏ lên một chút.
Phó Vân Tiêu lấy một tờ khăn ướt trong xe ra, nhẹ nhàng lau mắt cho cô.
"Chuyện này từ bao giờ? Sao trước đây anh không nói cho em biết?"
Cô không có ý trách cứ Phó Vân Tiêu, chỉ là có hơi nghi ngờ nên mới hỏi anh một câu như vậy.
Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô chăm chú, khẽ mở miệng: "Chuyện của Nghiêm Đình rất nguy bách, bác sĩ nói xác suất có thể tỉnh dậy của anh ấy không đến một phần trăm, cho nên anh cũng chưa thể xác định chắc chắn, lúc anh đưa em đến đây, anh ấy mới tỉnh dậy được một lúc, còn chưa được một tiếng đồng hồ nữa."
Bạch Tô nghe xong, lại càng thêm cảm động.
Từ lúc Bạch Tô nhìn thấy Nghiêm Đình, tất cả đã trở lại như bình thường.
Hơn hết, tình cảm của hai người còn đằm thắm hơn cả trước kia!
Bạch Tô và Phó Vân Tiêu quay lại với công việc, đến tối, Phó Vân Tiêu đón Bạch Tô, hai người cùng nhau tan tầm, cùng nhau về nhà.
Tuy Nghiêm Đình đã tỉnh lại, nhưng vì thương tích trước đấy quá nặng cho nên chỉ có thể thành thật, ngoan ngoãn dưỡng thương trong biệt thự ngoài ngoại ô.
Trong khoảng thời gian đó, chương trình thực tế bị trì hoãn đã bắt đầu quay tiếp, họ chọn quay ở quán rượu của cô.
Bởi vì kỳ trước được chương trình phát sóng, Phó Vân Tiêu hạnh phúc, chiều vợ đã nâng tỉ lệ người xem lên rất cao, cho nên lần quay này, tổ tiết mục cố ý thay đổi kịch bản một chút, muốn Bạch Tô mời Phó Vân Tiêu đến làm khách mời.
Bạch Tô đồng ý.
Chương trình vẫn rất long đong lận đận, tuy có một đoạn tình cảm của Phó Vân Tiêu và Bạch Tô chống đỡ cho, nhưng dù sao, chủ đề của kỳ này không phải là phát cẩu lương, cho nên không thể để Phó Vân Tiêu có nhiều cảnh quay quá được.
Vì không có quá nhiều mánh khóe thu hút người xem cho nên thời gian chế tác kỳ này rõ ràng mất nhiều thời gian hơn kỳ trước.
Làm đi làm lại hết mấy ngày mới miễn cưỡng tính là quay xong, chương trình tạp kỹ bắt đầu bước vào giai đoạn biên tập, cắt nối.
Cùng lúc đó, sau khi ghi hình chương trình tạp kỹ xong, Bạch Tô và Phó Vân Tiêu bắt đầu chuẩn bị cho một chuyện khác.
Tin tức Nghiêm Đình còn sống có tác động rất lớn đến Bạch Tô, ngoài việc biết ơn sự may mắn, cô đã hiểu rõ hơn về những kiến thức y học trong việc nghiên cứu tâm não, sau khi Phó Vân Tiêu mời đội bác sĩ đứng đầu khoa y đến, xác suất thành công vẫn không đến một phần trăm, nếu đổi lại là người bình thường, đoán chừng sẽ không có một chút hi vọng nào.
Bạch Tô muốn làm gì đó để thay đổi hiện trạng này.
Cô thương lượng với Phó Vân Tiêu, sau đó hai người bỏ tiền ra quyên góp cho một khu bệnh viện, chủ yếu nghiên cứu về tâm não.
Chuyện này, vừa hay bị tổng đạo diễn của chương trình tạp kỹ biết được.
Lúc đó, biên tập, cắt nối đã đi vào giai đoạn gần cuối, dường như đánh hơi được tỉ lệ người xem sẽ tăng cao, đạo diễn trực tiếp tổ chức một buổi phỏng vấn, đặc biệt phỏng vấn riêng Bạch Tô và Phó Vân Tiêu về việc quyên góp tiền cho bệnh viện, không thèm để ý đến sự phản đối của các biên kịch khác, cưỡng ép thêm phần phỏng vấn này vào trong chương trình.
Quả nhiên, lúc chương trình được phát sóng, Bạch Tô và Phó Vân Tiêu nhanh chóng được đẩy lên hotsearch trên mạng xã hội.
Suốt vài ngày sau đó, các tạp chí lớn đều viết mấy tựa đề nóng hổi như "Tình yêu của đôi Phó Bạch - điển hình của đôi vợ chồng gương mẫu", "Dáng vẻ tuyệt vời nhất của tình yêu - một nửa tình yêu quyên tặng cho bệnh viện" vân vân.
Mà đương nhiên cũng có chút chuyện không được tốt mấy trong đó.
Tại bệnh viện số một của thành phố A, Thời Hoan tháo vải trên tay, từ trong bệnh viện đi ra.
Cô ta cũng đã nghe mấy chuyện về "Tình yêu của một đôi Phó Bạch" được truyền đi xôn xao trên mạng, cho nên lúc này cô ta rất tức giận, rất cáu kỉnh, đang chuẩn bị dạo phố mua hai bộ quần áo.
Từ bệnh viện đi ra, Thời Hoan ngoắc tay gọi taxi.
Cô ta cúi đầu, đang chuẩn bị lên xe, bỗng có một bàn tay của một người phụ nữ chống lên cửa xe taxi.
"Cho tôi xuống đi!"
Thời Hoan đang chuẩn bị lên xe, hoàn toàn không có chút đề phòng nào, trực tiếp bị người trên xe kéo đi.
Sau đó, cửa xe taxi đóng lại vang lên một tiếng thật nặng nề.
"Đi đi."
Người phụ nữ khua khua tay về phía tài xế taxi.
Nhìn tình huống này, trông có vẻ người phụ nữ vừa đóng cửa không phải người tốt gì, tài xế taxi tranh thủ lái xe đi mất, rất sợ gặp phiền phức.
"Tôi biết cô à?"
Thời Hoan bối rối quay đầu lại, nhìn người phụ nữ trước mặt mình, giọng điệu rất không vui.
Chính xác hơn, cô ta sắp tức điên lên rồi.
Vốn dĩ Bạch Tô với Phó Vân Tiêu thôi đã đủ khiến người ta phiền lòng rồi, giờ vừa xuất viện lại bị một người phụ nữ xa lạ nào đó kéo lại, dù là ai đi chăng nữa cũng sẽ tức muốn điên lên trong tình cảnh này thôi.
Có điều, trông cách ăn diện của người phụ nữ đang đứng trước mặt, có vẻ bối cảnh cũng không đơn giản gì cho cam, lúc này, Thời Hoan cố kiềm chế lửa giận trong lòng lại, lạnh lùng hỏi một câu.
"Cô gọi điện cho tôi đấy, cô không nhận ra tôi là ai à?”
Dường như người phụ nữ này đã chuẩn bị sẵn sàng hết rồi mới đến, giọng điệu không tốt lành gì.
Thời Hoan càng mơ hồ hơn, cô ta trừng mắt nhìn đối phương.
“Tôi là Vương Lâm.”
Vương Lâm gần như nghiến răng nghiến lợi nặn ra bốn chữ này.
“Vương Lâm à?”
Thời Hoan thầm nghĩ, cái tên này nghe có hơi quen tai, nhưng mà hình như đã từng nghe rồi thì phải, nhưng mà nghĩ ngợi mãi, tìm tòi một vòng, lại không nghĩ ra được người này là ai, cô ta lắc đầu một cái, lạnh lùng nói hai chữ: “Không biết.”
“Tôi là người vợ hợp pháp duy nhất của Tạ Dương.”
Vương Lâm nhấn mạnh từng chữ một, nhấn mạnh thân phận của chính mình.
Nghe mấy chữ vợ của Tạ Dương, Thời Hoan lập tức nghĩ ngợi.
Trước đây, để trả thù Tạ Dương, Thời Hoan đã điều tra tin tức của Vương Lâm trên mạng để gửi ảnh chụp lén cho cô ta.
Thời Hoan hơi sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng tỉnh táo lại, gương mặt lạnh lùng đi, giả vờ không biết mục đích đến đây của Vương Lâm.
“À, Tạ Dương khỏe không? Vậy cô càng không có lý do gì để tìm tôi mới phải, tôi với cô chả có quan hệ gì hết.”
Vội ứng phó một câu, Thời Hoan xoay người muốn bỏ chạy.
Nhưng Vương Lâm nhanh chóng bước hai bước tới, chặn trước người cô ta.
“Không có liên quan gì à? Ảnh của Tạ Dương là cô gửi cho tôi mà nhỉ? Sau này tôi mới biết được thì ra cô chính là em gái của Phó Vân Tiêu, còn Bạch Tô là chị dâu của cô!”
Vương Lâm nghiến răng nghiến lợi, hung dữ trừng mắt nhìn Thời Hoan, đôi mắt đó hệt như muốn ăn tươi nuốt sống Bạch Tô.
“Đừng có đặt tôi và Bạch Tô vào chung một chỗ.”
Giọng nói của Thời Hoan rất không vui, cô ta đẩy Vương Lâm đang chắn trước người mình ra, chuẩn bị đi về phía trước.
Vừa sượt qua vai Vương Lâm, Vương Lâm bất ngờ đưa tay ra kéo cô ta lại, ngay sau đó, tát một cái tát lên mặt Thời Hoan, âm thanh vang dội.
“Cô!”
Thời Hoan bụm mặt, hung bạo trừng mắt nhìn Vương Lâm, nhưng cô ta lại không dám nhúc nhích.
Bởi vì cô ta hiểu rõ, trong chuyện này, Vương Lâm hoàn toàn vô tội, dù cho có ồn ào đến lớn chuyện cũng sẽ chẳng có ai giúp cô ta, dù cho Phó Vân Tiêu biết chuyện này đi chăng nữa, anh cũng sẽ cho rằng đây là họa mà cô ta tự rước lấy.
Huống chi, căn bản cô ta cũng không dám để Phó Vân Tiêu biết chuyện này.
“Hại người xong rồi cô nghĩ cô muốn đi là đi à?”
Vì quá kích động, giọng nói của Vương Lâm hơi run run.
“Cô nói đi, cô tiếp cận Tạ Dương vì cái gì, rốt cuộc cô và Bạch Tô có ý gì?”
Vương Lâm không hề bỏ qua, cao giọng quát lên.
“Tôi xin nhấn mạnh lại một lần nữa, tôi không có chút quan hệ gì với Bạch Tô hết, nếu như cô vẫn muốn kiếm chuyện với tôi ở đây, vậy tôi báo cảnh sát!”
Thật ra Thời Hoan có hơi bị dọa bởi khí thế của Vương Lâm, nhưng hiện giờ cô ta hiểu rất rõ, bản thân cô ta không thể nào nhận lỗi được, nếu không cô ta sẽ bị Vương Lâm bóp chết mất.
Mặc dù bản thân cô ta không chiếm lý, nhưng vẫn nên hù dọa Vương Lâm một chút.
“Được thôi, cô báo cảnh sát đi, đúng lúc bắt giam tôi lại đây này, tôi vào ngục tìm Tạ Dương.”
“Cái gì mà vào ngục cơ chứ? Tôi không hiểu cô đang nói cái gì?”
Thời Hoan ngờ vực nhíu chặt đầu mày.
Lần này, cô ta thật sự không biết!