Bạch Tô cố ý tiến lại gần bên người Phó Vân Tiêu lần nữa, cô nhẹ nhàng di chuyển môi mình đến trước mắt Phó Vân Tiêu rồi mới hỏi: "Anh nhìn lại một chút đi, nhan sắc này..."
Phó Vân Tiêu cau mày hỏi: "Sao hôm nay em lại hỏi anh những vấn đề này? Gần đây em đang thay đổi phong cách ăn mặc à? Là em thì cho dù không mặc gì vẫn trông rất đẹp."
Những câu trả lời như này nghe rất tiêu chuẩn.
Bạch Tô lẽ ra nên vui vẻ mới đúng, nhưng bây giờ Bạch Tô đang rất không vui!
Cô lại cau mày: "Vậy anh có thể ngửi thấy mùi hương trên người em không?"
Cô dựa sát vào người Phó Vân Tiêu, muốn vươn tay ra quấn lấy Phó Vân Tiêu, Phó Vân Tiêu nhích đến gần cơ thể Bạch Tô và ngửi nhẹ một cái, đột nhiên, bàn tay của anh bắt đầu từ từ di chuyển trên cơ thể Bạch Tô xuống phía dưới, vuốt ve một chút đường cong của Bạch Tô hướng xuống.
Bạch Tô cảm nhận được sức nóng như lửa từ đôi bàn tay to lớn của Phó Vân Tiêu, ngay lập tức cô đứng thẳng người lên vì sợ hãi.
"Anh muốn làm gì?"
Ánh mắt của Phó Vân Tiêu lúc này trông hết sức rõ ràng, giọng nói của anh lúc mở miệng nói cũng trở nên hơi mất tiếng một chút, anh ấy hỏi ngược lại Bạch Tô: "Em cảm thấy rằng màn biểu hiện của anh bây giờ vẫn chưa rõ ràng sao?"
Một câu nói này, khiến cho Bạch Tô có chút xấu hổ, Bạch Tô vội vàng đẩy Phó Vân Tiêu ra, và nói với Phó Vân Tiêu: "Không thể."
"Có thể."
Phó Vân Tiêu thở một hơi như lan bên tai Bạch Tô, và cái cảm giác mập mờ này khiến cho cơ thể Bạch Tô nhìn không được mà run lên một cái.
Quả thật, Phó Vân Tiêu quá tiểu nhân.
Bạch Tô cau mày nhìn Phó Vân Tiêu, trực tiếp đẩy Phó Vân Tiêu ra, và nói lại: "Anh không thể quyến rũ em đâu."
Khi Bạch Tô lần nữa nói ra, Phó Vân Tiêu đã quay đầu lại nhìn Bạch Tô, và nở một nụ cười nhàn nhã: "Vậy bây giờ phải làm sao đây?"
"Anh muốn em."
Nói xong, Phó Vân Tiêu lại ôm lấy eo của Bạch Tô và từ từ tiến lại gần bên người Bạch Tô, đẩy Bạch Tô dựa vào góc tường.
Bạch Tô vẫn một mực đặt hai tay đỡ trước người, giữ một khoảng cách nhất định với anh ấy, cô cố ý đưa Phó Vân Tiêu đến vị trí bức tường nơi chiếc áo sơ mi trắng được treo lên, và đương nhiên cô sẽ không để Phó Vân Tiêu đụng vào.
Vào lúc này, đôi lông mày đang buông lỏng của Phó Vân Tiêu đột nhiên hơi nhíu lại, ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào chiếc áo sơ mi trắng bên trên.
Bạch Tô cũng nhìn sang theo ánh mắt của anh, cô đẩy Phó Vân Tiêu ra.
Nhìn chằm chằm Phó Vân Tiêu bằng một loại ánh mắt dù bận vẫn ung dung và bắt đầu quan sát phản ứng của Phó Vân Tiêu.
Chỉ thấy Phó Vân Tiêu đang nhìn chằm chằm vào vết son môi kia với vẻ rất nghi ngờ, sau đó anh lại nhìn đến màu son trên môi Bạch Tô.
Gần đây, Bạch Tô theo đuổi phong cách nữ cường, cho nên son môi chủ yếu là dùng màu tối, mà màu son này rõ ràng là của mấy cô tiểu thư, nhìn tổng thể rất thuần khiết đoan trang.
Cái này rõ ràng không thuộc về Bạch Tô.
Anh cầm lấy áo sơ mi ngửi một chút sau đó nhìn về phía Bạch Tô.
"Vừa rồi em cho anh xem màu son và ngửi mùi nước hoa là vì chiếc áo này?"
Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô, khóe môi nhếch lên vẽ ra một nụ cười vui vẻ, hỏi.
Khóe môi Bạch Tô cũng nhếch lên thành một đường cong: "Vậy thì, tổng giám đốc Phó, giải thích một chút đi."
Phó Vân Tiêu cười nhìn Bạch Tô, hỏi một câu: "Tại sao em không trực tiếp hỏi anh và cũng không ồn ào hay làm khó dễ như vậy, cho nên em là tin tưởng anh, đúng không..."
Một câu hỏi này, hỏi đến Bạch Tô cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Quả thực Phó Vân Tiêu rất thông minh và cũng hiểu rất rõ cô ấy, lý do cô chọn trò chơi này thay vì hỏi Phó Vân Tiêu là bởi vì cô ấy hy vọng có thể nhìn thấy biểu hiện của Phó Vân Tiêu lúc phát hiện ra chiếc áo này.
Nói một cách cẩn thận, có thể nó thực sự sẽ gia tăng thêm cảm giác thú vị.
Không có nghĩa là không tin tưởng.
"Hừ, anh cứ tự tin như vậy sao?"
Bạch Tô ngẩng đầu lên, nhìn Phó Vân Tiêu, hỏi lại một câu.
Phó Vân Tiêu nhẹ nhàng nở một nụ cười: "Tất nhiên là có thể."
Mặc dù nói như vậy, nhưng anh vẫn hời hợt đưa một lời giải thích: "Cái này có khả năng là mấy người phụ nữ không cẩn thận đã vô tình đụng phải, dù sao thì anh cũng người gặp người thích, nếu em lo lắng vậy thì chỉ cần in thêm một vài cái nữa lên người anh là được."
Anh giải thích, là bởi vì anh rất công bằng.
Tuy nhiên, anh cũng không nói gì đến tên của Thời Hoan.
Bạch Tô nghe Phó Vân Tiêu giải thích xong, cô nhẹ nhàng gật đầu như có điều gì đó suy nghĩ.
"Được rồi, cả hai chúng ta đều là những người bận rộn với công việc, không nên ở đây cãi nhau nhõng nhẽo nữa, tranh thủ thời gian khi chưa bận rộn nhanh lên đi."
Nói xong, Bạch Tô đẩy Phó Vân Tiêu ra rồi đi lên lầu, cô ấy thu thập một chút rồi xuống lầu, cùng với Phó Vân Tiêu mỗi người lái một chiếc ô tô riêng phần mình rồi đi ra ngoài, rồi chia tay ở ngã ba đường bên cạnh.
Từ từ lái xe theo hai phương hướng ngược nhau.
Bạch Tô muốn đến làm việc trong công ty của Nghiêm Đình, trong khi Phó Vân Tiêu thì cần đến công ty của anh ấy.
Khi ở trên xe, Bạch Tô nhớ lời giải thích của Phó Vân Tiêu.
Ngày hôm qua mưa lớn, Phó Vân Tiêu lẽ ra đang chăm sóc bà nội của mình, cho nên nên có lẽ không có cách nào để tiếp xúc với những người phụ nữ khác, vậy thì vết son môi này thuộc về ai đây?
Khi Bạch Tô vừa đậu xe xong ở bãi đậu xe ngầm của công ty, cô bước xuống xe, tự nhiên lấy điện thoại di động ra, phát hiện ngày hôm qua lúc Thời Hoan gửi đơn cho bạn của cô, cư nhiên mở album ảnh của cô ra.
Thời Hoan là một người rất thích hưởng thụ cuộc sống đẳng cấp hiện tại, cho nên sinh hoạt hằng ngày trên mạng xã hội trông có vẻ rất "khoe của", chuẩn mực, không phiền não, ngày ngày bình yên vô sự.
Mà cô ta cũng rất thích đăng ảnh tự chụp của riêng mình.
Bạch Tô tự nhiên cũng tìm thấy được một bức ảnh tự chụp của Thời Hoan, màu son trên đó giống với màu son trên áo của Phó Vân Tiêu ý như đúc.
Bạch Tô xem hết một lượt xong liền cất điện thoại vào trong túi, tâm trạng cũng không có chút gợn sóng nào.
Trước đây nếu xảy ra những chuyện này, cho dù chính mình có giả vờ như không có chuyện gì như thế nào, nhưng trên thực tế trong lòng vẫn không có thả lỏng một chút nào.
Tuy nhiên, lần này, Bạch Tô không thấy có gì mà phải khẩn trương.
Cô đi lên lầu trước, đại khái là buổi sáng sẽ họp nội bộ đến tận trưa, buổi trưa tùy tiện ăn một chút đồ ăn, buổi chiều thư ký liền thông báo cho Bạch Tô: "Giám đốc Bạch, có một buổi hội nghị tạm thời cần chị đi qua một lát, bởi vì cuộc hội nghị này địa vị tương đối cao, phó tổng giám đốc phụ trách đối ngoại của chúng ta lại vừa vặn đang nghỉ sinh, cho nên chỉ có thể... "
Thư ký còn chưa kịp nói xong, Bạch Tô đã hiểu ra.
"Được rồi, cho tôi biết địa chỉ."
Bạch Tô trực tiếp hỏi một câu tự nhiên.
"Tôi sẽ đưa chị đi."
Thư ký nói xong liền tranh thủ thời gian đi xuống lầu thu xếp xe.
Sau khi lên xe, Bạch Tô đã hiểu rõ kế hoạch chính của chuyến đi lần này.
Công ty trước của Nghiêm Đình có đầu tư hợp tác một ít bên bất động sản, lần này có một khu du lịch nghỉ mát khai trương, tiêu điểm chính và đẹp nhất chính là biệt thự tình yêu, ngôi nhà thân yêu, cho nên tất cả khách mời đều là các cặp đôi.
Điều trùng hợp hơn nữa là Bạch Tô đã nhìn thấy tên của Phó Vân Tiêu từ danh sách mốt đống nhà đầu tư này.
Cô nhìn chằm chằm vào cái tên đó, sau đó hỏi cô thư ký: "Phó Vân Tiêu cũng đến đó sao?"
Thư ký nhìn qua một lượt: "Có lẽ là sẽ đi, bởi vì dự án lần này tương đối quan trọng."
Kết quả là thủ ký vừa mới nói xong câu này, điện thoại di động của cô liền vang lên.
Cô thư ký nhanh chóng trả lời điện thoại.