“Em đến rồi, anh ở đâu?”
Vẫn không có người trả lời Bạch Tô. Cô nghi hoặc gọi điện thoại cho Phó Vân Tiêu. Chuông reo lên mười mấy tiếng, không ai bắt máy. Cô cau mày, rõ ràng Phó Vân Tiêu hẹn cô tới đây tặng bất ngờ, không biết tại sao Phó Vân Tiêu lại không nghe máy.
Cô lại tiếp tục gọi cho Phó Vân Tiêu. Lần này, di động của anh ta trực tiếp cúp máy. Bạch Tô không khỏi lo lắng, xoay người muốn lên xe. Nhưng ngay sau đó, cô phát hiện không biết khi nào có ba gã đàn ông xuất hiện ở cách đó không xa đang híp mắt nhìn cô, đi về phía cô. Một người còn cầm dây thừng trên công trường, một người khác cầm chai rượu, vừa đi vừa uống rượu, uống xong còn đưa chai rượu cho hai người khác, ba người thay phiên nhau uống. Ba gã này ăn mặc rất lôi thôi, mặt có sẹo, để trần nửa người trên, đi về phía Bạch Tô.
Bạch Tô chậm rãi lùi lại, ba người đi rất nhanh. Cô thậm chí có thể nghe thấy ba gã này nhỏ giọng bàn tán: “Mau nhìn, con bé đằng trước trông xinh đấy…”
Gã cầm bình rượu đi chính giữa uống một ngụm rượu, cười nói: “Tao thích cô ta, chắc chắn sẽ sướng lắm.”
Gã cầm dây thừng liếm môi, ánh mắt xanh mượt như thế Bạch Tô đã là con mồi trong miệng gã ta.
“Anh cả, anh hai, các anh đừng giành với em đấy nhé. Đã nửa năm rồi em không được chạm vào gái gú.” Gã hói đầu bên phải nhìn Bạch Tô, cười đểu nói.
Nghe vậy, Bạch Tô lùi về sau. Thấy ba gã này sắp tới gần mình, xe của Bạch Tô lại ở hướng trái ngược, chúng đã chặn đường cô, Bạch Tô bất chấp tất cả, xoay người chạy vào công trường cách đó không xa.
“Muốn chạy hả? Các anh em, bắt lấy cô ta! Hôm nay anh em chúng ta khai trai ở đây!” Ba gã đàn ông thấy Bạch Tô chạy thì lập tức đuổi theo.
Bạch Tô chạy hết tốc độ. Ba gã này rõ ràng nhằm vào cô, một khi bị bắt được thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Nhưng dù sao Bạch Tô cũng là phụ nữ, chạy không được bao xa thì đã bị bổ nhào xuống đất.
“Á!” Bạch Tô hét lên, hai người khác nhanh chóng nhào lên, đè Bạch Tô xuống rồi trói tay cô.
“Chạy đi! Để tao xem mày còn chạy đi đâu!” Gã cầm chai rượu ném chai rượu xuống, ánh mắt nhìn lướt qua thân thể quyến rũ của Bạch Tô. Bạch Tô vô cùng sợ hãi.
“Các người… là ai? Các người muốn làm gì?!” Cô cả kinh hô to, ra sức giãy dụa, liên tục lắc đầu.
“He he, làm gì à? Đã quá rõ rồi còn gì!” Một gã chép miệng, không nhịn được xoa tay.
“Để em trước đi, anh cả anh hai.” Gã hói khát vọng nhìn Bạch Tô, vẻ mặt dữ tợn muốn nhào lên. Nhưng gã vừa uống rượu lại đẩy gã hói đầu ra, trừng tên này: “Mày sốt ruột cái gì? Để anh cả làm mẫu cho!”
Nói rồi, gã sải chân ngồi lên người Bạch Tô, bắt đầu cởi quần mình. Bạch Tô có thể ngửi thấy mùi rượu người hắn ta, nhưng bây giờ không phải là lúc nghĩ chuyện này. Cô chỉ muốn xin chúng tha cho mình, chỉ muốn chạy trốn.
Nhưng ba người này không nghe Bạch Tô nói bất cứ câu gì. Chúng kéo cổ áo Bạch Tô, “roẹt” một tiếng, cổ áo đã bị xé rách. Bạch Tô giãy dụa quá mạnh nên hơi ngộp thở, gương mặt đỏ bừng, há miệng thở phò phò.
Nhìn ba tên cầm thú này, Bạch Tô thậm chí muốn tự sát.
Hai tên khác thấy Bạch Tô không phản kháng thì dần dần buông cô ra. Gã hói đầu cúi xuống nhìn Bạch Tô, cười he he, không kiêng nể gì dòm ngó cô, dần dần tới gần chỗ cô. Bạch Tô chỉ muốn giết chết chúng. Nhưng cô biết mình không thể làm gì, thậm chí không có không gian chạy trốn. Điều duy nhất cô có thể làm là dần dần lùi lại.
Đúng lúc này, Bạch Tô chạm vào một cục gạch sau lưng mình. Cô nín thở, thậm chí cố gắng không biểu hiện bối rối, cầm cục gạch nhanh tay đập lên đầu gã đàn ông vừa tới gần mình.
“Á!” Gã cất tiếng hét thảm thiết như giết heo, nhảy dựng lên, máu tươi chảy ròng ròng. Thấy có cơ hội, Bạch Tô nhanh chóng đứng dậy chạy ra thật xa. Cô dùng hết sức lực cuối cùng bỏ chạy, hai gã khác vẫn đuổi theo không ngừng.
Nhưng cô không chạy được bao xa thì đã bị hai tên kia bắt được. Gã hói đầu nhanh chóng trói tay cô lại.
“Đồ không biết điều!” Gã hói đầu tát Bạch Tô.
“Dám đánh bố mày! Bố giết chết mày!”
Bạch Tô cắn môi, cố gắng không để mình bị xâm phạm, môi bị cắn chảy máu. Nếu để mấy gã này xâm phạm mình thì sống còn không bằng chết! Nghĩ đến đây, Bạch Tô dốc hết sức giãy dụa chống cự. Nhưng Bạch Tô bị đè tứ chi, không thể nhúc nhích. Mấy gã lưu manh cách Bạch Tô càng ngày càng gần, cô có thể ngửi thấy mùi đàn ông xa lạ ghê tởm trong không khí.
Bạch Tô hoảng sợ tột độ. Cô hô hấp dồn dập, chỉ có thể trừng tên lưu manh để biểu đạt sự phẫn nộ tuyệt vọng chứ không còn cách nào khác. Đám lưu manh thấy Bạch Tô thở dồn dập, ánh mắt tuyệt vọng thì càng hưng phấn khơi, thò tay muốn sờ mặt Bạch Tô.
Bạch Tô cắn răng, hung tợn trừng chúng. Nhưng trừ cách này, cô không còn cách chống cự nào khác… tất cả đều chỉ là phí công.
Đúng lúc này, bỗng một chiếc xe dừng lại. Thấy chiếc xe đó, Bạch Tô liều lĩnh kêu cứu mạng. Chiếc xe đó cách không gần không xa, Bạch Tô không biết họ có thể nghe thấy tiếng kêu cứu của mình hay không, nhưng cô vẫn kêu to.
“Cứu tôi với! Cứu tôi với!”
Trong xe, tài xế khó xử nhìn An Kỳ ngồi ghế sau, hỏi: “Tổng giám đốc An, hình như đằng trước có ba tên lưu manh đang bắt nạt một cô gái. Chúng ta có nhúng tay không? Hay là đi đường vòng?”
An Kỳ ngồi trong xe, nhìn ra ngoài cửa sổ. Từ vị trí này không thấy rõ dung mạo của cô gái đó, nhưng có thể thấy rõ đang xảy ra chuyện gì. An Kỳ khẽ nhíu mày, lại nhìn tài xế hỏi: “Chúng có ba người, một mình anh có nắm chắc không?”
Tài xế mà nhà họ An phân phối cho An Kỳ đều biết võ công. Nhưng dù vậy, An Kỳ vẫn không xác định hỏi lại.