Phó Vân Tiêu xuống xe trước, lần này họ ngồi trên xe trượt tuyết rất cao, sau khi xuống xe, chân Phó Vân Tiêu dài, tùy tiện bước xuống, mà đương nhiên là anh không đợi Bạch Tô cùng xuống xe.
Bạch Tô đã chú ý tới điểm này, Phó Vân Tiêu làm như vậy, cô đương nhiên là không vui vẻ nổi, nhưng mà Bạch Tô vẫn lựa chọn xem nhẹ.
Không phải là anh bảo sẽ dạy mình trượt tuyết sao? Thật ra thì đây chính là một dấu hiệu tốt.
Có lẽ là anh có nghĩ đến chuyện cùng nhau đi đến bạc đầu.
Nghĩ tới đây, Bạch Tô cũng nhanh chóng nhảy xuống xe, sau đó từ từ đi theo sau lưng Phó Vân Tiêu.
Đập vào mắt cô đều là màu trắng bạc, Bạch Tô cẩn thận đi theo sau lưng Phó Vân Tiêu.
Vốn Phó Vân Tiêu đã rất cao, chân lại dài, đương nhiên là đi rất nhanh.
Bạch Tô đi theo sau lưng Phó Vân Tiêu, từ từ đi về phía trước, nhưng cô muốn đuổi theo kịp bước chân của Phó Vân Tiêu thì sẽ khó tránh khỏi việc phải chạy bước nhỏ.
Bạch Tô bước nhanh hơn đi theo sau lưng Phó Vân Tiêu, đi theo đi theo, dưới chân sơ ý bị trượt.
Trực tiếp nhào về phía Phó Vân Tiêu.
Khi Phó Vân Tiêu nhìn thấy Bạch Tô sắp ngã xuống thì đỡ Bạch Tô theo bản năng.
Bốn mắt nhìn nhau, Bạch Tô nhìn tình trạng lúc này của Phó Vân Tiêu, cô có chút đỏ mặt nên vội vàng thu hồi ánh mắt, trong nháy mắt, Phó Vân Tiêu cũng nhíu mày buông Bạch Tô ra.
"Đi cẩn thận một chút, người lớn như vậy rồi mà sao vẫn hấp tấp thế."
Giọng điệu khi nói những lời này rõ ràng là trách cứ.
Ngay cả Bạch Tô cũng có chút nghi ngờ, một khắc khi cô ngã xuống, cô vừa nhìn thấy vẻ mặt Phó Vân Tiêu xuất hiện sự lo âu, liệu đây có phải là giả hay không?
Bạch Tô vội vàng “À” một tiếng, lại đứng thẳng người, thất tha thất thiểu đi cùng Phó Vân Tiêu về phía trước.
Phó Vân Tiêu đi rất nhanh, cũng không có ý chờ cô.
Cô đi rất chậm, nhưng cũng chật vật đi theo.
Là ai đã từng kể câu chuyện đi càng nhanh thì càng không yêu.
Nếu như một người đàn ông đi với một người phụ nữ, bởi vì trời sinh bước chân của phụ nữ rất nhỏ nên đương nhiên sẽ đi rất chậm, mà một người đàn ông bởi vì chân dài nên đương nhiên là đi rất nhanh.
Nếu như đàn ông đã biết chuyện này mà vẫn không chờ người phụ nữ, coi như đã nói rõ, người đàn ông này là cố ý. Chứng minh rằng người đàn ông này không yêu bạn.
Khi nghĩ đến câu chuyện này, Bạch Tô hơi cảm thấy mình đang làm kiêu, tại sao phải suy nghĩ nhiều như vậy, tại sao phải xem nhiều câu chuyện về tình yêu như vậy?
Làm cho cô đến tận bây giờ vẫn luôn suy nghĩ miên man.
Bạch Tô vội vàng ngừng suy nghĩ, đã đến lúc cần phải đi đổi quần áo trượt tuyết.
Bạch Tô đi đổi quần áo trượt tuyết, cô bắt buộc mình không suy nghĩ bậy bạ nữa, sau đó lại đi ra bắt đầu trượt tuyết với Phó Vân Tiêu.
Trong quá trình trượt tuyết, cô tạm thời quên mất phiền não, thậm chí vào lúc đó Bạch Tô còn cảm thấy cô lại thấy được dáng vẻ lo lắng đó của Phó Vân Tiêu một lần nữa.
Cho đến khi hai người mệt mỏi rồi, Bạch Tô bèn cởi ra quần áo trượt tuyết ra chuẩn bị đi tắm suối nước nóng.
Bạch Tô đến chỗ thay quần áo, lúc cô đang chuẩn bị cởi quần áo ra thì lại nghe được giọng nói của hai người phụ nữ bên cạnh đang thảo luận.
Giọng nói của một người phụ nữ có chút chói tai: "A, Sophie, không phải là Phó Vân Tiêu nói không cho cậu đến tắm suối nước nóng với trượt tuyết sao? Nghe nói là vợ anh ta đến, bảo cậu giữ khoảng cách với anh ta mà."
Người nói chuyện chắc là bạn thân của Sophie.
Khi Bạch Tô nghe thấy tên Sophie thì cả người cô có chút căng thẳng.
Động tác thay quần áo của cô chậm lại.
Nghe giọng nói của Sophie ở bên kia, Bạch Tô cũng trở nên nghiêm túc.
Chỉ nghe Sophie ở bên kia sao cũng được nói: "Sân trượt tuyết lớn như vậy, mọi người đều mặc quần áo trượt tuyết, ai nhìn thấy ai chứ đương nhiên là không sao rồi."
"Hơn nữa, lát nữa đi ngâm suối nước nóng tớ sẽ vào một bể tắm nước nóng riêng. Yên tâm đi, không sao đâu."
Những lời này, ngược lại chứng thực Sophie và Phó Vân Tiêu có điều gì đó mờ ám.
Bạch Tô hơi kinh ngạc một chút, chờ nghe tiếp.
Lúc này, bạn thân của Sophie ở bên cạnh dường như đã phát hiện ra chuyện gì rất ngạc nhiên vậy, trực tiếp nói: "Ôi, cái nội y này của cậu cũng thật là đẹp, sao lại đẹp mắt như vậy?"
"Cậu thích? Nếu cậu thích lát nữa tớ sẽ đưa cho cậu một bộ."
Sophie vừa nhẹ nhàng cười vừa nói: "Vợ của Phó Vân Tiêu là một người cực kỳ không thú vị, cho nên hôm qua tớ không chỉ mua cho mình một bộ để mặc, mà còn đưa cho Phó Vân Tiêu một bộ để anh ấy đưa cho người vợ không thú vị của mình."
"Ha Ha Ha, cậu làm như vậy cũng thật là quá đáng mà!"
Bạn của Sophie bắt đầu phát ra tiếng cười ngang ngược.
Lúc này Bạch Tô cảm thấy không biết mình nên làm những gì, cô cảm thấy cơ thể dường như không khống chế được mà run lên.
Cô hít một hơi thật sâu.
Lại nghe được giọng nói của Sophie truyền từ bên ngoài vào: Sao tớ lại không tức giận chứ, tớ và Phó Vân Tiêu biết ở nhau trước, chúng tớ đã liên lạc với nhau rất nhiều năm, cậu cũng không phải là không biết chúng quan hệ của bọn tớ. Hàng năm chúng tớ đều duy trì loại quan hệ này, cũng đã duy trì rất lâu rồi, kết quả khoảng thời gian trước tớ nghe nói Phó Vân Tiêu đã quay lại với vợ của anh ấy, tớ thật sự rất tức giận."
"Mặc dù tớ không thể gả cho anh ấy, nhưng mà tớ cũng không hy vọng anh ấy sẽ ở bên người phụ nữ khác."
"Hơn nữa, tớ đưa cho người phụ nữ không hiểu chuyện giường chiếu đó một vài vật quyến rũ thì thế nào? Giúp cô ta tăng thưởng thức của mình lên một chút thôi mà."
Lúc Sophie nói chuyện, giọng nói còn mang theo một loại tự tin.
Bạch Tô thật sự là không nhịn được, cô trực tiếp đẩy cửa ra đi tới trước mặt Sophie, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào hai người phụ nữ trước mặt.
Khi hai người phụ nữ nhìn thấy Bạch Tô thì có chút kinh ngạc.
Bạch Tô liếc mắt đã thấy được, lúc này trên người Sophie là bộ nội y trong suốt đó.
Trừ màu sắc không giống cái của cô ra, ngoài ra đều giống nhau như đúc!
Cô nhìn thì có chút muốn ói rồi!
Đặc biệt là nghĩ tới bộ quần áo là cô ta đưa cho Phó Vân Tiêu, Phó Vân Tiêu vẫn có mặt mũi đưa cho cô à?
"Cô là ai thế?"
Sophie nhìn Bạch Tô từ trên xuống dưới, không có ý tốt hỏi.
Ánh mắt của Bạch Tô trầm một chút, giọng nói trong trẻo lạnh lùng: "Tôi chính là người phụ nữ không hiểu chuyện giường chiếu trong miệng cô đấy."
Một câu vừa nói ra, cả người Sophie cũng kinh ngạc một chút.
Cô ta mở to hai mắt không thể tin nhìn Bạch Tô: "Cô là vợ của Phó Vân Tiêu? Bạch... Bạch Tô?"
Trong ánh mắt của Bạch Tô đầy khí lạnh lạnh như băng.
Cô không trả lời Sophie, chỉ vung tay lên trực tiếp cho Sophie một cái tát.
Sau khi tát một cái xong, cô cũng không nghe Sophie ở sau lưng mình nói gì, nhanh chóng đi ra ngoài cửa, đi đến tủ đựng quần áo của mình rồi nhanh chóng mặc vào người, sau đó nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Sophie tỏ ra rất tức giận, cũng tức giận mặc quần áo vào, sau đó đuổi theo ra ngoài.
Một bên đuổi, một bên gọi điện thoại cho Phó Vân Tiêu, sau khi điện thoại được bắt thì trong nháy mắt cô ta khóc lóc kể lể với Phó Vân Tiêu: "Vân Tiêu, vợ anh đánh em! Cô ta dám đánh em!"
Cái giọng nói này rất lớn, Bạch Tô còn chưa đi quá xa, cô nghe được âm thanh Sophie khóc lóc kể lể.