Bạch Tô nhìn Phó Vân Tiêu, cô có thể cảm nhận được nhịp tim của anh khi nằm trong lòng anh. Cô lẳng lặng gật đầu.
Khi Phó Vân Tiêu thả Bạch Tô ra, Erica đã đến dưới lầu công ty, bắt đầu gọi điện thoại cho Phó Vân Tiêu. Phó Vân Tiêu nói với Bạch Tô một tiếng, hai người chậm rãi đi thang máy xuống dưới, gặp Erica. Erica đi đến bên cạnh Phó Vân Tiêu, kêu Bạch Tô: “Mẹ.” Lúc nhìn Phó Vân Tiêu, cậu bé rõ ràng hơi khẩn trương, chần chờ thật lâu mới kêu: “Ba.”
Tiếng kêu này khiến Bạch Tô rất ngượng ngùng. Phó Vân Tiêu kích động, nhưng mặt ngoài vẫn không hề thay đổi, chỉ nghiêm túc gật đầu, sau đó lấy một chiếc hộp nhỏ từ trong túi áo.
“Quà cho con.”
Bạch Tô sửng sốt, hành động của Phó Vân Tiêu… Cô còn chưa phát hiện Phó Vân Tiêu đã chuẩn bị quà khi nào. Bạch Tô chớp mắt hỏi: “Anh chuẩn bị quà hồi nào vậy?”
Phó Vân Tiêu cười thần bí: “Em muốn không?”
Bạch Tô nhìn anh: “Chẳng lẽ anh còn có thể biến ra một hộp quà nữa?”
Phó Vân Tiêu đang mặc một chiếc áo len, túi áo thoạt nhìn rất lớn, mà hộp quà của Erica lại không quá lớn, cho nên có lẽ là còn có thể đựng thêm một cái hộp. Bạch Tô lập tức nói: “Tôi không cần.”
Cô thấy Phó Vân Tiêu chuẩn bị quà nên muốn trêu ghẹo anh một chút, bèn nói không muốn. Nhưng nói xong, Phó Vân Tiêu lại cười nhìn cô, sau đó kêu Erica lên xe. Bạch Tô còn ngạo kiều chờ Phó Vân Tiêu khuyên mình nhận quà, ai dè… Phó Vân Tiêu cứ thế bỏ đi luôn. Bạch Tô đuổi theo anh, vừa nhìn anh vừa nói: “Này, anh không cho tôi thật hả? Có phải là chưa chuẩn bị không?”
“Ừ.” Phó Vân Tiêu không ngụy biện mà thẳng thắn thừa nhận. Nói vậy, Bạch Tô càng khó hiểu. Cô quan sát kỹ vẻ mặt của Phó Vân Tiêu, không thể thấy rõ biểu cảm của anh, Phó Vân Tiêu vẫn luôn không thể hiện rõ cảm xúc trên mặt. Bạch Tô nghi hoặc nhìn anh: “Anh chắc chứ? Không cho tôi hả?”
Phó Vân Tiêu mỉm cười nhìn Bạch Tô: “Không chuẩn bị quà cho em, chỉ có quà cho con thôi.”
Bạch Tô vốn không nhất định phải đòi quà, nhưng trò chuyện với Phó Vân Tiêu một lát, không hiểu sao khi Phó Vân Tiêu nói không chuẩn bị quà cho mình, cô lại cảm thấy hụt hẫng.
Lần này, Phó Vân Tiêu kêu người chuẩn bị xe thương vụ. Cô và Phó Vân Tiêu, Erica đều ngồi vào xe, sau đó Phó Vân Tiêu kêu tài xế lái xe tới nhà hàng gần đó. Chờ đến khi mọi người tới nơi, đúng lúc một chiếc xe cũng đỗ trước cửa nhà hàng, không gần không xa, thời gian vừa đúng.
Bạch Tô và Phó Vân Tiêu xuống xe, một cô bé nhảy xuống chiếc xe kia, chậm rãi đi đến gần Bạch Tô. Mỗi bước đi của cô bé đều thể hiện rõ sự nóng vội và kích động. Cô bé mặc đồ diễn xuất, chỉ khoác áo che khuất, vừa thấy đã biết là sốt ruột chạy tới.
Khi Bạch Tiểu Bạch đứng trước mặt Bạch Tô, cô bé khựng lại, một lát sau mới kêu: “Mẹ.”
Nghe vậy, không hiểu sao Bạch Tô lại muốn khóc. Cho dù không có chút ký ức liên quan tới họ, nhưng tình cảm đã ăn sâu vào xương máu, trong lòng rất khó chịu. Bạch Tô ngẩng đầu lên, cố gượng cười đáp lời. Cô sợ mình bật khóc nên cố ý đổi đề tài nhìn Phó Vân Tiêu, nói: “Anh có chuẩn bị quà cho Tiểu Bạch không?”
Phó Vân Tiêu cũng lấy một chiếc hộp nhỏ từ trong túi, chẳng qua hộp của Erica là màu xanh lam, của Bạch Tiểu Bạch lại là màu hồng. Anh đưa hộp quà cho Bạch Tiểu Bạch, cô bé nói: “Cảm ơn ba.”
Sau đó, cả nhà họ vào nhà hàng, thản nhiên ăn cơm.
Bạch Tô vốn cho rằng mặc dù Erica và Bạch Tiểu Bạch đều là con ruột của mình, nhưng dù gì trước đó chưa từng gặp mặt, lúc gặp nhau chắc sẽ rất lúng túng, cảm giác như cảnh tượng đứa con về bên cha mẹ sau nhiều năm thất lạc trên TV, nhưng không phải thế. Bữa cơm này vô cùng vui vẻ.
Bạch Tiểu Bạch vốn giỏi ăn nói, mặc dù nhiều năm không gặp Bạch Tô, nhưng cô bé liên tục trò chuyện về công việc của mình trên bàn cơm, xoay chung quanh việc diễn kịch, khiêu vũ các thứ. Bạch Tô là người yêu thích ca kịch, cho nên không hề xa lạ với những gì mà Bạch Tiểu Bạch kể, đều có thể nghe hiểu. Phó Vân Tiêu nhìn họ, thỉnh thoảng đáp mấy câu.
Trước kia Erica ở nhà Lâm Lập có vẻ rất lạnh lùng, nhưng bây giờ lại không lạnh lùng mà vui vẻ như một cậu bé bình thường, trò chuyện hăng say với Bạch Tiểu Bạch. Gia đình họ trông rất hòa thuận. Bạch Tô không ngờ… Lại có thể hòa thuận đến thế. Cô cũng không biết tại sao, nhưng cô rất biết ơn Phó Vân Tiêu, rất cảm ơn anh.
Đế khi sắp ăn xong bữa tối, Bạch Tiểu Bạch mở hộp quà, bên trong là một chiếc đồng hồ đeo tay kiểu nữ tinh xảo, còn của Erica là đồng hồ đeo tay kiểu nam. Hai người đều lập tức đeo lên tay.
Rời khỏi nhà ăn, thành phố A lại có tuyết rơi. Cả thành phố trông vừa yên tĩnh vừa ấm áp dưới ánh đèn đường chiếu rọi. Gia đình bốn người chậm rãi bước đi trên tuyết, Bạch Tiểu Bạch xem điện thoại, bỗng đề nghị: “Ba mẹ, chúng ta chụp bộ ảnh gia đình đi.”
“Nếu con thích thì ngày mai ba sẽ hẹn thầy Trương Mạn cho con.” Ý của Phó Vân Tiêu là ngày mai chụp.
Bạch Tiểu Bạch bật cười: “Ba, con tìm được nơi chụp ảnh ở gần đây, chúng ta đi ngay thôi, chọn ngày không bằng đúng ngày, thế thì mới vui hơn.”. Xin hãy đọc truyện tại ++ TRUMt гuyeЛ. V N ++
Phó Vân Tiêu nhíu mày.
“Ba yên tâm, studio chụp ảnh bình thường đều có thể chụp ảnh gia đình đơn giản nhất mà.” Sợ Phó Vân Tiêu không hài lòng, Bạch Tiểu Bạch lập tức giải thích.
Phó Vân Tiêu vẫn nhíu mày, Bạch Tô vội nói: “Tôi thấy được đấy, chúng ta đi thôi.”
Bạch Tô đã lên tiếng, Phó Vân Tiêu đương nhiên đồng ý.
Trận tuyết thứ hai của thành phố A, gia đình bốn người mặc trang phục gia đình, mỉm cười theo yêu cầu của thợ chụp ảnh, cảnh tượng được lưu trữ trên ảnh chụp. Phó Vân Tiêu không thích cười, nhưng khi nhìn Bạch Tô, ánh mắt của anh không thể giấu được sự bao dung và ý cười. Bạch Tô rất vui vẻ, Bạch Tiểu Bạch và Erica càng vui hơn.
Sau khi chụp xong, rời khỏi studio cần ghi lại họ tên của cả nhà. Phó Vân Tiêu trực tiếp: “Phó Vân Tiêu, Bạch Tô, Phó Tiểu Bạch, Phó Mộ Bạch.
Viết xong, anh không giải thích gì mà thản nhiên rời khỏi studio chụp ảnh.