Bạch Tô chăm chú nhìn Erica, Erica bất đắc dĩ nhún vai, quay ra sau lưng, sau đó nói một câu: “Chú Phó, con cũng không đối phó nổi đâu, chú qua đây giải thích đi."
Nói xong câu này lời, Erica tự biết đuối lý không cách nào đối mặt với Bạch Tô, xoay người liền chạy lên lầu, tìm chỗ trốn.
Mà Phó Vân Tiêu ung dung từ trong phòng đi ra, anh bước đến bên cạnh Bạch Tô lúc, chỉ thấy sắc mặt Bạch Tô mười phần âm trầm, nhìn chằm chằm Phó Vân Tiêu.
Nghe thấy chú Phó... Loại xưng hô này, Bạch Tô biết ngay người đó là ai, Phó Vân Tiêu! Đây nhất định chính là Phó Vân Tiêu.
Quả nhiên là Phó Vân Tiêu xuất hiện ở trước mặt cô, cô tự nhiên nảy sinh ý nghĩ vô cùng muốn giết chết Phó Vân Tiêu!
Bạch Tô chẳng qua chỉ nhìn Phó Vân Tiêu, xoay người định rời đi.
Nhưng Phó Vân Tiêu cản đường Bạch Tô, vừa tự tin hỏi một câu: “Làm sao thế? Không thích hả?"
Bạch Tô ngẩng đầu nhìn Phó Vân Tiêu.
"Tôi có cần phải thích không?"
"Em cứ ở mãi trong khách sạn không tốt lắm."
Phó Vân Tiêu nói thẳng.
Quả thật, sau khi Bạch Tô và Lâm Lập ly hôn, Bạch Tô liền dọn ra khỏi nhà Lâm Lập, nhưng gần đây cô vẫn chưa có chỗ để đi, chỉ có thể ở trong khách sạn.
Mặc dù là khách sạn đắt tiền, nhưng thật ra sống trong khách sạn vẫn tốt xấu lẫn lộn, an toàn không bằng loại biệt thự đắt tiền này.
Nhưng mà, chính là Bạch Tô khó chịu.
"Cho nên, đây là tổng giám đốc Phó chuẩn bị bao nuôi tôi?"
Bạch Tô nói những lời này, giọng đã hết sức khó nghe.
Phó Vân Tiêu nhìn về phía Bạch Tô, nhẹ nhàng cười: “Chẳng qua là tặng em một món quà."
"Nhận món quà lớn thế kia, tổng giám đốc Phó đối với tình một đêm thật đúng là ra tay hào phóng nhỉ."
Bạch Tô nói mỗi một câu nói đều là mang ý khiêu khích, Phó Vân Tiêu đương nhiên nghe ra lúc này Bạch Tô đang giận.
Nhưng mà, Phó Vân Tiêu thấy Bạch Tô giận dỗi cũng không tức giận.
Anh vẫn kiên nhận nói với Bạch Tô: “Không phải, chẳng qua là hy vọng em vui vẻ thôi."
"Tổng giám đốc Phó muốn tôi vui vẻ à, chính là đừng xuất hiện trước mặt của tôi nữa."
Bạch Tô lại muốn đi, làm gì được khi Phó Vân Tiêu vẫn đứng cản trở cô, cô căn bản không cách nào đi được.
Cô nhìn Phó Vân Tiêu, hít một hơi thật sâu, nói.
"Anh Phó Vân Tiêu đúng là nói không giữ lời."
"Tôi làm sao mà nói không giữ lời?"
Phó Vân Tiêu vẫn chưa muốn để Bạch Tô đi, ngược lại còn hỏi ngược Bạch Tô.
Bạch Tô cau mày nhìn Phó Vân Tiêu, quả thật... Tại sao anh nói lời lại không giữ lấy lời?
Nghĩ đến những điều này, Bạch Tô cảm thấy Phó Vân Tiêu thật là thông minh cực kỳ, khiến người cảm thấy cười khổ không thôi.
Cô bắt anh rời đi, đi càng nhanh càng tốt.
Anh đúng là đi, chẳng qua là sau khi đi lại để cho con trai mình lừa cô đến bên cạnh anh.
Bạch Tô cũng buồn bực, rốt cuộc Phó Vân Tiêu là có chuyện gì xảy ra? Erica lại có chuyện gì xảy ra, tại sao hai người có quan hệ tốt như vậy?
Bạch Tô cau mày nhìn Phó Vân Tiêu, tức giận cười.
Cô không muốn để ý tới Phó Vân Tiêu cũng không muốn cùng Phó Vân Tiêu hợp tác, cô xoay người đi đến bên cửa sổ, muốn nhìn phong cảnh phía ngoài.
Lúc này, Bạch Tô nhìn thấy hoa anh đào ngoài cửa sổ theo gió bay xuống, trắng như tuyết.
Rất đẹp, ánh đèn vườn cảnh ban đêm khiến người ta cảm thấy không cách nào dời mắt khỏi cảnh đẹp.
Thẳng thắn mà nói, cái nhà này của Phó Vân Tiêu đúng là không tệ, rất đẹp, phong cảnh cũng tốt, khắp nơi trong ngoài cảm giác rất được.
Chẳng qua là... Bạch Tô không hiểu tại sao Phó Vân Tiêu lại muốn dây dưa mình.
Bây giờ cô và Phó Vân Tiêu hỗn loạn như vậy, cô thật không muốn cùng Phó Vân Tiêu có quá nhiều dây dưa.
"Đẹp không? Thích không?"
Phó Vân Tiêu đến bên cạnh Bạch Tô không biết từ lúc nào, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ hỏi Bạch Tô một câu.
Bạch Tô quay đầu, thu lại sự yêu thích của mình, chỉ nói một câu: “Không thích."
Phó Vân Tiêu biết Bạch Tô dối lòng nên cũng không tức giận, chỉ thủng thẳng giới thiệu cho Bạch Tô: “Tôi cảm thấy em ở khách sạn không phải kế hoạch lâu dài, cái nhà này tôi trước đây chưa từng ở, em có thể dọn qua đây ở, nếu như em cảm thấy không thể chấp nhận thì coi như là quà tôi tặng cho Erica."
Lấy danh nghĩa tặng cho người nào đó để Bạch Tô vào ở không có vấn đề, chủ yếu là Bạch Tô phải vào ở.
Dù sao trong lòng Phó Vân Tiêu nghĩ như vậy, anh cũng dựa theo đáp án này để thực hiện.
Bạch Tô nhìn Phó Vân Tiêu: “Tại sao phải tặng quà cho Erica, Erica không cần anh tặng quả."
"Có duyên, thích Erica không được hả?"
"Em không phát hiện Erica cũng thích tôi ư?" Phó Vân Tiêu nhân cơ hội hỏi ngược một câu.
Hỏi như vậy xong, Bạch Tô bỗng nhiên cũng không biết phải đáp lại Phó Vân Tiêu như thế nào.
"Phó Vân Tiêu, tôi cảm thấy chúng ta hẳn nên giữ một khoảng cách."
Bạch Tô hít một hơi thật sâu, coi như tìm lại lý trí, một lần nữa thuyết phục Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô, kiên nhẫn khác thường: “Tôi cảm thấy em đến ở trong biệt thự này cũng có thể giữ khoảng cách với tôi, tôi cũng sẽ không vì biệt thự này mà bắt cóc em, hai chúng ta đều là người lớn, giống như em và tôi xảy ra quan hệ hai lần như vậy, người đàn bà nào không thích hợp với tôi, tôi biết!"
“Anh!”
Phó Vân Tiêu chủ động nói quan hệ hai lần như vậy, Bạch Tô mặt đỏ tới mang tai, lập tức tỏ ra ngượng ngùng, cô hung hăng trợn mắt nhìn Phó Vân Tiêu.
Nhưng mà trên mặt Phó Vân Tiêu chỉ toàn là đắc ý, Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô nói: “Có được không? Nếu như em không chấp nhận, tôi còn nói mãi cho em xem."
Bạch Tô ai oán thở dài một hơi, không muốn nhận chút nào, cô nhìn về phía sau, cảm thấy Phó Vân Tiêu đường như là rất hiểu sở thích của cô, phong cách bài trí cũng là dựa theo phong cách cô thích.
Bạch Tô nhìn Phó Vân Tiêu, vừa muốn gật đầu, kết quả... Vừa lúc đó, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.
Bạch Tô bị tiếng bước chân thu hút, liền không trả lời Phó Vân Tiêu, cô xoay người nhìn thấy một số nhân viên chuyên chở, bên cạnh là Lâm Đạt đang chỉ huy.
Bạch Tô nhìn trong tay nhân viên chuyên chở chẳng qua chỉ xách vài món hành lý, va ly hành lý nhìn hơi quen mắt.
Bạch Tô còn chưa nhận ra được những hành lý này đều là của cô cùng Erica, Lâm Đạt đã mở miệng trước nói với Phó Vân Tiêu một câu: “Tổng giám đốc Phó, tôi mang va ly tới cho ngài, những thứ này đều là hành lý của cô Bạch Tô, nếu như không có chuyện gì, tôi đi trước!"
"Cái gì?"
Bạch Tô kinh ngạc trợn to hai mắt, không thể tin nhìn về phía Phó Vân Tiêu.
Từ trên nét mặt bình tĩnh của Phó Vân Tiêu cô biết đây nhất định chính là hành lý của mình!
"Được, không sao nữa, anh về đi.
Phó Vân Tiêu ra lệnh một câu.
Lâm Đạt liền chuẩn bị xoay người, Bạch Tô nhanh chóng ngăn Lâm Đạt lại.
Nói một câu với Lâm Đạt: “Chưa được, anh khoan đi, những hành lý của tôi anh từ đâu mang đến trả về nơi đó cho tôi!"