Bạch Tô khó hiểu nhìn Phó Vân Tiêu, cô hơi do dự.
Phó Vân Tiêu cũng nhìn Bạch Tô một lát mới khuyên nhủ: "Bây giờ em đã bị tôi đưa về thành phố A rồi nên tạm thời không thể quay lại đó, lúc nãy em đã ngủ rồi nên chắc bây giờ cũng không cần ngủ nữa, vì thế bây giờ chuyện quan trọng nhất chính là lấp cái bụng đói của mình lại."
Bạch Tô im lặng không nói gì.
Phó Vân Tiêu tự quyết định lái xe về phía trước, Bạch Tô ngầm đồng ý.
Phó Vân Tiêu đưa Bạch Tô đến một quán ăn tư nhân nhỏ, sau khi dẫn Bạch Tô vào trong thì chủ quán bèn đi tới, quán ăn nằm trong khu phố xá sầm uất được trang trí với phong cách cổ xưa, chỉ phục vụ khách hàng quen thuộc và không kinh doanh đại trà.
Từ bên ngoài nhìn vào thì chỉ là một căn nhà lớn bình thường không đáng nói nhưng trên thực tế nó là một câu lạc bộ.
Phó Vân Tiêu dẫn Bạch Tô vào trong, chủ quán nhìn Bạch Tô rồi lại quay sang Phó Vân Tiêu hỏi: "Vẫn như cũ ử?"
Phó Vân Tiêu gật đầu, nói với chủ quán: "Cho thêm một chén canh an thần."
Nói xong bèn kéo Bạch Tô vào trong.
Bạch Tô nhìn Phó Vân Tiêu và theo anh vào, sau khi ngồi xuống cô mới phát hiện ở đây không có thực đơn.
Cô bèn tò mò hỏi Phó Vân Tiêu: "Như cũ là thế nào vậy? Anh lại gọi cá sóc cho tôi à?"
Bấy giờ trời đã gần khuya, ăn mấy món như cá sóc đó thì Bạch Tô chẳng nuốt nổi.
Bạch Tô hỏi anh, Phó Vân Tiêu nghe thế bèn cười nhìn Bạch Tô nói: "Không phải."
"Trước đó có một khoảng thời gian em bị bệnh đau bao tử, không muốn ăn gì nên tôi thường đưa em tới đây tìm vài món ăn, sau đó bệnh bao tử đã đỡ hơn nhưng khi em bận rộn làm việc hoặc là tâm trạng không tốt lại thích tới đây ngồi một lát, ăn vài món."
Nghe xong những lời này, Bạch Tô càng thêm tò mò.
Rốt cuộc là món ăn gì mà lại khiến con người ta chạy tới ăn khi tâm trạng không được vui?
Đúng là thần kỳ quá đỗi.
Bạch Tô tò mò nên lần này Phó Vân Tiêu xem cô là Bạch Tô trước kia cô cũng không phản bác lại, chỉ là đừng tưởng cô là vợ trước của anh như thế.
Đúng lúc đó thì cô phát hiện chủ quán đã bưng thức ăn lên, đó là một đĩa rau muống xào tỏi bình thường và một đĩa khoai tây sợi chua cay.
Bạch Tô chợt sững người, thật ra cô chẳng có tí ấn tượng nào về hai món ăn này cả nhưng có cảm giác mình đã nhìn thấy món này ở nơi nào đó rồi.
Chỉ là cô và Lâm Lập thường dẫn nhau đi ăn cơm Tây chứ không phải những thứ này.
Bạch Tô ngạc nhiên nhìn Phó Vân Tiêu còn anh đã đưa cho Bạch Tô một đôi đũa và nói: Nếm thử đi."
Bạch Tô nhận đùa thì một món nữa đã được bưng lên, đó là một đĩa rau xào, sau đó chủ quán lại mang thêm một chén chè đậu đỏ ấm áp tới và nói với Phó Vân Tiêu: "Tôi cảm thấy tạm thời không cần phải cho mợ uống canh an thần, cứ uống chén chè này là được, hôm nay tôi đã làm rất nhiều chè đậu đỏ."
Nói xong bèn ra ngoài, Phó Vân Tiêu cũng không nói thêm gì.
Cuối cùng là hai chén cơm, Bạch Tô bắt đầu ăn thử mấy món Phó Vân Tiêu gọi.
Tuy là khi đó có hơi đó, hơn nữa còn bị Phó Vân Tiêu ép phải tới đây nhưng lại không muốn ăn lắm.
Nghĩ tới người đã chết thì cảm giác nặng nề đó vẫn đè nặng trong lòng mãi không đi.
Thế nhưng khi Phó Vân Tiêu gắp thức ăn vào chén thì cô cũng phối hợp ăn một ít, thế nhưng ăn được miếng đầu tiên rồi, cảm thấy nó không hề nhiều dầu mỡ và cũng không có vị gì đặc biệt... Chỉ là cực kì thân thiết, giống những món nhà làm, dường như mọi thứ đều được nêm nếm quá hoàn hảo.
Khiến con người ta trở nên bình tĩnh và yên bình hơn khi ăn.
Cảm giác của thời còn bé...
Bạch Tô cảm thấy hết sức khó hiểu, trong đầu cô lại xuất hiện cảm giác này khi khi cô biết rõ mình hoàn toàn không thể nhớ được quá khứ, cuối cùng cô quyết định không nói gì vì cũng chẳng biết cảm giác thuở nhỏ được miêu tả thế nào mới đúng!
Vậy mà khi ăn những món này cảm giác đó lại tìm tới.
Cô bỏ thức ăn vào miệng rồi nhấp một ngụm chè đậu đỏ nóng, ăn được một lát tình trở nên bình tĩnh hơn.
Phó Vân Tiêu thấy Bạch Tô tập trung ăn cơm là biết ngay bây giờ Bạch Tô đang cảm thấy cực kì thả lỏng.
Anh cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Sau đó Bạch Tô vẫn tập trung ăn cơm, cô cũng thấy kinh ngạc khi mình có thể chăm chú dùng bữa đến mức này.
Khi Bạch Tô ăn xong bữa cơm đó và theo Phó Vân Tiêu rời khỏi nhà hàng thì cô cảm thấy tâm trạng mình được thả lòng hơn bao giờ hết.
"Cảm ơn anh nhé Phó Vân Tiêu." Ánh đèn rực rỡ chiếu sáng mặt hai người.
Bạch Tô vừa đi vừa nói với Phó Vân Tiêu như thế.
Cô cũng không biết vì sao mình lại nói những lời này nhưng cô cứ muốn nói vậy.
Cô cực kì biết ơn Phó Vân Tiêu.
Biết ơn khi Phó Vân Tiêu đã đưa mình trở về, biết ơn Phó Vân Tiêu đã đưa mình đi ăn cơm và biết ơn Phó Vân Tiêu đã cho cô một thoáng yên tĩnh để cô có thể cảm nhận được sự bình yên từ trong tâm hồn dù rằng bên ngoài vẫn ồn ào và huyên náo.
Phó Vân Tiêu không nói gì, anh chỉ sải bước đi cùng Bạch Tô.
Đến chỗ đỗ xe, Phó Vân Tiêu bảo Bạch Tô lên xe, Bạch Tô bèn tựa người vào lưng ghế và Phó Vân Tiêu hỏi cô có muốn theo anh về nhà không, anh vẫn còn lo lắng cho trạng thái cảm xúc của Bạch Tô.
Bạch Tô lẳng lặng nhìn Phó Vân Tiêu và nói: "Không cần, anh đưa tôi tới khách sạn Eiffel là được rồi, con tôi đang ở đó."
Phó Vân Tiêu nghe thế lập tức sững người.
"Tại sao lại ở trong khách sạn?"
Bạch Tô không nói cho Phó Vân Tiêu biết mình đã đề nghị ly hôn với Lâm Lập và cũng không có ý định nói về chuyện này.
Nhưng vấn đề là điện thoại của Lâm Lập lại gọi tới vào đúng lúc đó.
Bạch Tô vừa mới khởi động máy lại thôi, cô thoáng do dự khi nhìn tên Lâm Lập, cô không muốn nghe nhưng vẫn nhấc máy nói với đầu dây bên kia: "Alo?"
Lâm Lập nói, "Chúng ta gặp mặt nhau một lát đi, ngồi lại nói chuyện rõ ràng."
"Em cảm thấy mình đã nói hết những gì cần nói rồi." Bạch Tô bình tình cầm điện thoại nói với Lâm Lập.
Giọng Lâm Lập nghe có vẻ cực kì bình tĩnh nhưng nó như mặt biển về đêm vậy, trông thì yên bình nhưng lại che giấu những thứ không thể lường trước được.
Lâm Lập nói với Bạch Tô: "Ann, anh có thể chấp nhận sự tùy hứng của em nhưng hai chúng ta không thể ly hôn thế này được."
"Em không tùy hứng." Bạch Tô lại nói với Lâm Lập: "Em cực kì nghiêm túc và biết mình đưa ra quyết gì thế nào."
"Ann!" Lâm Lập gọi tên Bạch Tô thật to.
Thậm chí Bạch Tô bên này còn nghe thấy tiếng rơi vỡ.
Lâm Lập vừa sốt ruột vừa tức giận, ly rượu trong tay bị anh ta bóp vỡ nát, mảnh vỡ ghim vào tay và máu tươi cứ chảy xuống mặt đất.
Thế nhưng anh ta vẫn nói chuyện với Bạch Tô và không hề có ý định xử lý vết thương.