Bạch Tô ngẩng đầu lên nhìn Vương Tiểu Đồng.
Có bầu trời sao làm nổi bật lên ánh mắt sáng rỡ như vì sao của Vương Tiểu Đồng trông cực kì chân thành.
Cô ấy cầm điện thoại hỏi Bạch Tô: "Tài khoản của cô có ID bao nhiêu để tôi kết bạn rồi gửi cho, lát nữa tôi cũng về thử xem thế nào."
Bạch Tô do dự, Vương Tiểu Đồng thấy Bạch Tô chần chừ bèn ngượng ngùng lấy điện thoại về nói với Bạch Tô: "Nếu cô không thích thì tôi vậy, tôi cũng cảm thấy tên Từ Sắt này hơi ngu ngốc."
Nghe Vương Tiểu Đồng nói thế Bạch Tô lại càng ngượng ngùng.
Cô cầm điện thoại đưa mã QR cho Vương Tiểu Đồng, quét mã xong thì Vương Tiểu Đồng bèn gửi nó cho Bạch Tô.
Hai người cùng nhau đi về phía trước, vừa đi vừa tán gẫu linh tinh, thong thả về tới khách sạn nghỉ chân chia nhau tự về phòng mình.
Bạch Tô về tới phòng xem đoạn ghi âm đó nhưng không mở ra.
Thế nhưng điện thoại của cô thật sự quá im lặng, không ai gọi điện thoại và dường như Lâm Lập vẫn không phát hiện ra cô đang mất tích khiến Bạch Tô ngày càng cảm thấy mình cô đơn.
Lòng có tâm sự nên không ngủ được.
Cuối cùng Bạch Tô vẫn không ngủ, cô nằm ở trên giường rồi lại cầm di động lên.
Bấy giờ, cô mở đoạn nhạc đó lên.
Cô đặt điện thoại lên tai, nhắm mắt lại, cảm thấy ý thức của mình dần trở nên mơ màng theo âm nhạc.
Dường như đang thiếp đi vậy.
Bạch Tô cũng không biết mình đã bước vào đâu.
Cô chỉ cảm thấy chung quanh là một màu đen u ám, dường như cô đã đi tới một căn nhà quen thuộc, nó cực kì nhỏ bé ọp ẹp, mẹ cô đang ở bên trong nấu cơm, bà quay đầu lại và gương mặt đó giống với tấm ảnh cô nhìn thấy trên tấm bia mộ kia như đúc.
Sau đó đi sâu vào bên trong thì cảnh tượng bỗng nhiên thay đổi, có một cô gái nhỏ xuất hiện, cô bé ấy ngồi trong căn nhà thuê và cô còn nhìn thấy Vương Tiểu Đồng mình vừa gặp.
Vương Tiểu Đồng đứng bên cạnh nhìn, trông cô bé kia chừng bốn năm tuổi vui vẻ nói với Bạch Tô: "Mẹ ơi, con nhảy điệu thiên nga nhỏ cho mẹ xem nhé."
Bạch Tô thấy hình ảnh ấm áp đó lại kiềm lòng không đậu muốn cười.
Cô cảm thấy bản thân mình thật hạnh phúc.
Cảnh tượng lại thay đổi chầm chậm như bộ phim chiếu rạp, Bạch Tô lại sinh hoạt trong một căn nhà rất lớn.
Căn nhà đó trông cực kì ấm áp, Bạch Tô ở đó xem hình ảnh trong cuộc sống của mình, thế nhưng có một người đàn ông từ đầu đến cuối vẫn không thấy rõ mặt mũi, cô đi làm cơm, khi ra ngoài thì nhận được một nụ hôn từ người đàn ông đó.
Bạch Tô lẳng lặng nằm cùng với người đàn ông đó trên chiếc giường, sau đó là cảnh tượng quấn quýt triền miên khó miêu tả thành lời của nam và nữ.
Dường như những cảnh tượng đó đã được chỉnh sửa rất kỹ.
Bạch Tô cố gắng muốn thấy rõ gương mặt của người đàn ông đó nhưng mãi vẫn không nhìn được gì.
Bạch Tô ở trong mộng sinh hoạt cùng với người đàn ông đó như thể anh mới là chồng mình.
Sau đó có tiếng chuông điện thoại vang lên, âm nhạc nhanh chóng tắt ngóm.
Bạch Tô lập tức tỉnh lại từ trong ảo ảnh đó, tuy là cơ thể đã về với thực tại nhưng dường như ý thức vẫn còn khá mơ màng.
Bạch Tô tròn mắt ngồi trên giường thật lâu, mãi đến khi điện thoại reo được một lúc, ngừng lại rồi lại vang lên Bạch Tô mới cầm lấy điện thoại.
Cô nói với đầu dây bên kia: "Alo?"
"Là tôi đây, Vương Tiểu Đồng ấy! Không viết cô ở phòng nào, tôi muốn nói với cô là hình như thứ đó không dùng để xem kiếp trước, tôi cũng không biết bạn trai tôi vừa mới gửi nhầm cái gì nên tạm thời cô đừng thử."
"Được." Tuy là Bạch Tô đã thử nhưng cô cũng không có nói cho Vương Tiểu Đồng biết mà chỉ làm bộ như mình vẫn chưa đụng tới.
Suy cho cùng thì hình ảnh vừa mới hiện ra cũng quá sức tưởng tượng của người bình thường.
Khiến con người ta không thể tin nổi.
Nói xong, Vương Tiểu Đồng lấy cớ không làm phiền Bạch Tô nghỉ ngơi, vội vàng cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, Bạch Tô nhìn màn hình vẫn không có một người nào gọi tới và cũng chẳng có tin nhắn từ Lâm Lập bèn chủ động nhấn số gọi qua.
Bấy giờ, Lâm Lập vừa mới họp xong và trở về phòng làm việc.
Một người phụ nữ diêm dúa lẳng lơ bước vào phòng làm việc của Lâm Lập, ngồi đối diện Lâm Lập nói: "Anh Lâm Lập, lần trước nhìn thấy anh trong buổi tiệc các nhà kinh doanh đã khiến tôi nhớ kỹ trong lòng, lần này có thể quen biết anh khiến tôi cực kì vui vẻ."
Lâm Lập khẽ ngước mặt lên nhìn người phụ nữ đó.
Cô ta là người phụ nữ của một tay giàu có trong buổi tiệc, tên đó muốn bám víu quan hệ với Lâm Lập nên mới sang tay cô ta lại cho anh ta.
Lâm Lập cảm thấy cô ta biết điều, quan trọng nhất là có chút sức hấp dẫn về mặt tình dục nên mới chấp nhận.
Người phụ nữ đỏ cởi áo khoác ra đứng dậy chậm rãi đi tới gần Lâm Lập thì điện thoại Lâm Lập chợt reo lên.
Bạch Tô cau mày nhìn tên Bạch Tô trên màn hình điện thoại, thoáng do dự rồi vẫn cầm lên nghe máy.
"Alo?"
"Bây giờ anh đang làm gì thế?" Bạch Tô cau mày hỏi Lâm Lập.
Lâm Lập nói với cô: "Anh đang ở công ty, vừa mới họp xong."
Người phụ nữ diêm dúa lẳng lơ đi tới bên cạnh Lâm Lập, giơ tay giúp anh cởi khuy áo và giọng Bạch Tô cũng vang lên.
"Công ty cử em đi công tác đột xuất, anh có biết không?"
Lâm Lập cau mày gật đầu, trả lời: "Anh vẫn chưa về nhà, em đi từ khi nào thế? Tại sao không báo cho anh biết một tiếng? Em phải đi bao lâu, đi với ai?"
Mấy câu hỏi liên tục khiến Bạch Tô cũng không biết nên trả lời cái nào trước, cô đành phải trả lời lần lượt từng câu: "Em đi vào sáng sớm nay, em không báo trước vì em mong anh có thể phát hiện ra, cũng hơi tùy hứng một tí. Chắc là em sẽ ở bên này một thoáng, phải phỏng vấn hoạt động công trình tình nguyện Hy Vọng."
"Em đi ra ngoài nhớ phải chăm sóc bản thân mình." Lâm Lập lại nói.
Bạch Tô nghe Lâm Lập nói thế thì cô cứ cầm điện thoại và không biết phải làm gì với nó.
Cô cũng không biết mình phải nói gì với Lâm Lập nữa bây giờ. Rất lâu sau đó cô mới nói với Lâm Lập: "Anh mở video call lên để chúng ta gọi video cho nhau được không, em muốn nhìn thấy anh."
Bạch Tô làm nũng nói.
"Bạch Tô, bây giờ anh đang có việc, anh phải đi họp rồi nên không thể tiếp tục nói chuyện điện thoại với em."
Nói xong câu đó, Lâm Lập bèn vội gác điện thoại.
Bạch Tô lặng người nhìn điện thoại đã bị ngắt kết nối và cảm thấy lòng mình ngày càng nặng trĩu.
Cảm giác yêu Lâm Lập đã miêu tả là thứ cô không thể cảm nhận được.
Thật ra cô cũng không hề có cảm giác rung động khi tiếp xúc với Lâm Lập, thế nhưng khi cô mở đoạn nhạc đó lên và bước vào ảo giác đó thì cô lại cảm thấy nơi đó mới có người mình thật lòng yêu.
Tất cả những gì Lâm Lập làm chỉ là cảm giác yêu giả dối.