Bạch Tô theo sự mô tả của Erica, tìm được vị trí của Phó Vân Tiêu
Thế nhưng, khi cô trông thấy Phó Vân Tiêu, khuôn mặt cô lại biểu lộ ra trạng thái vô cùng bất ngờ.
Cô ngẩn người nhìn Phó Vân Tiêu, có chút không thể tin nổi, cô lên tiếng hỏi: “Sao lại là anh?”
“Cho nên, anh là phụ huynh của bé gái kia sao?”
Phó Vân Tiêu nhíu mày nhìn Bạch Tô: “Cái gì mà phụ huynh của bé gái kia?”
“Thôi đi vậy, loại người gây rắc rối cho người khác như anh cũng không đáng để tôi giảng giải đạo lý gì, nhà dột từ nóc dột xuống, chính bản thân mình còn chẳng ra gì, thì cũng chẳng dạy dỗ được gì tốt đẹp cho con cái.”
Nói dứt lời, Bạch Tô ngay lập tức xách túi rời đi.
Suốt quá trình, Phó Vân Tiêu chỉ nói đúng một câu.
Erica ngồi trên xe, cầm tai nghe lắng nghe, nó lén cài vào trong túi của Bạch Tô một chiếc máy nghe trộm, vốn dĩ chủ yếu muốn nghe xem Phó Vân Tiêu nói gì để từ đó phán đoán thân phận của người này và mối quan hệ của ông ta với mẹ mình.
Thế mà vừa rồi, mẹ mình lại là người nổi nóng trước, chưa nói được mấy câu đã kết thúc rồi?
Hai người họ trước đây có lẽ đã từng gặp mặt, Erica suy đoán.
Chỉ trông thấy lúc Bạch Tô giận dữ bước ra từ quán cà phê, Phó Vân Tiêu liền để lại tiền trên bàn rồi ngay lập tức đuổi theo cô.
Bạch Tô không muốn để tâm đến Phó Vân Tiêu, bước chân của cô rất nhanh, khi cô vừa đến trước xe của mình, Phó Vân Tiêu đã đuổi kịp đến nơi rồi.
Erica nhìn Phó Vân Tiêu đuổi theo hướng mẹ mình đi, cậu bị doạ tới vội vàng cúi gập người xuống.
Hiện giờ cậu bé không thể để Phó Vân Tiêu biết được quan hệ của cậu và Bạch Tô.
Vẫn may, Bạch Tô chưa mở cửa xe ra, hành động này của cô ngừng lại trong giây lát, Phó Vân Tiêu liền nắm ngay lấy cổ tay cô, sau đó anh nói: “Đi với anh.”
“Anh làm cái gì vậy?”
“Anh…”
Bạch Tô còn chưa nói hết câu, Phó Vân Tiêu đã nhấc bổng cô lên, sau đó mau chóng đi về phía xe của mình.
Bạch Tô trong khoảnh khắc bị ôm ngang eo nhấc lên lại càng cuống cuồng hơn, cô liền hét lên với Phó Vân Tiêu: “ Anh mau bỏ tôi xuống.”
Bạch Tô không ngừng giãy giụa trên người Phó Vân Tiêu, mà Phó Vân Tiêu lại chẳng hề cảm thấy sức nặng của Bạch Tô, nhưng trạng thái không chút phối hợp này của cô, khiến anh cũng có chút sốt ruột.
Vì thế, Phó Vân Tiêu ngoảnh đầu lại nhìn Bạch Tô, dùng giọng nói mang theo sự uy hiếp nói với Bạch Tô: “Nếu em còn không chịu phối hợp nữa, tôi sẽ hôn em trước mặt mọi người đấy.”
“Đồ vô lại!”
Bạch Tô mắng Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu hạ giọng trả lời cô: “Tôi đúng là thế đấy.”
Câu trả lời này khiến Bạch Tô càng giận dữ hơn, cô lại muốn đưa tay ra đánh Phó Vân Tiêu, kết quả, Phó Vân Tiêu đã mở cửa xe ra rồi.
Anh đẩy Bạch Tô vào trong xe, tiện thể nói với cô một câu: “Em đừng vùng vẫy, em còn vùng vẫy là tôi sẽ không thể bảo đảm tôi sẽ làm gì với em đâu.”
"Hồi trước em đã từng thấy rồi đấy.”
Vừa nhắc đến hồi trước, khuôn mặt của Bạch Tô ngay lập tức liền đỏ ửng lên.
Cô đã từng trải qua chuyện Phó Vân Tiêu hôn mình, khi Phó Vân Tiêu nói xong, cô thậm chí còn cảm nhận được khoảnh khắc của nụ hôn đó đang ùa về.
Bạch Tô im lặng ngay tức khắc, Phó Vân Tiêu thừa cơ lên xe ngay, khoá xe đâu vào đấy để ngăn không cho Bạch Tô xuống xe, anh lái xe đưa Bạch Tô đi xa dần.
Lúc này Erica ngồi trong xe của Bạch Tô trông thấy Phó Vân Tiêu dùng tốc độ sét đánh không kịp bịt tai đưa mẹ mình đi mất, thì có chút kinh ngạc.
Cũng may… Cậu đã từng tiếp xúc với Phó Vân Tiêu, cũng hiểu về nhân phẩm của Phó Vân Tiêu, cho nên cậu cũng không quá lo lắng về vấn đề an nguy của mẹ mình.
Nhưng đây là điềm báo cho chuyện gì?
Hơn nữa, vừa nãy… Khi Bạch Tô bị Phó Vân Tiêu đưa đi, trong quá trình cô giãy giụa, chiếc máy nghe trộm mà Erica cài trong túi cô đã rơi mất rồi.
Sau đó, Bạch Tô và Phó Vân Tiêu xảy ra chuyện gì, Erica đều không hay biết.
Bạch Tô ngồi trên xe Phó Vân Tiêu vừa ngượng ngùng vừa tức giận, cô la lên một câu với Phó Vân Tiêu: “ Anh muốn làm gì tôi? Thả tôi xuống xe.”
“Không làm gì hết, chỉ là cho em cơ hội tìm hiểu về tôi một chút.”
Bạch Tô kinh ngạc nhìn Phó Vân Tiêu, ném cho anh một ánh nhìn “anh điên rồi à”, sau đó nói với Phó vân Tiêu: “Xin lỗi anh, tôi lại chẳng muốn tìm hiểu về anh.”
“Nhưng mà tôi muốn em hiểu.”
Phó Vân Tiêu nhắc lại.
Bạch Tô bị Phó Vân Tiêu nói không còn phản bác được gì, một lúc lâu sau mới nhẫn nhịn lên tiếng: “Anh Vân Tiêu, tôi có thể hiểu được việc sau khi vợ anh qua đời, bao nhiêu năm ở vậy cũng có chút cô đơn, nhưng mong anh tha cho tôi.”
Phó Vân Tiêu liếc nhìn Bạch Tô, rồi nghiêm túc nói: "Tôi tìm em không phải vì cô đơn.”
“Vậy thì là vì gì?”
“Tự em phải biết chứ.”
Phó Vân Tiêu không trả lời thẳng vào câu hỏi của Bạch Tô, mà lại dùng cách hỏi ngược lại để trả lời cô.
Bạch Tô bỗng nhiên sững người, cô nghĩ ngợi một hồi, rồi lên tiếng đáp laị Phó Vân Tiêu' “Anh Phó, không thể nào.”
Phó Vân Tiêu lại khẽ nhếch môi, đáp: “ Có thể hay không bây giờ nói đến hãy còn sớm.”
Anh nói xong, Bạch Tô đã bị chọc tức đến mức cô cảm thấy Phó Vân Tiêu hoàn toàn không thể thuyết phục nổi nữa rồi.
Cô dựa người vào ghế, nhắm mắt lại không nói thêm nửa lời với Phó Vân Tiêu.
Mặc cho Phó Vân Tiêu lái xe đi vậy, đợi đến khi anh ta lái được một quãng đường xa nhất định rồi thả cô xuống, sau đó cô sẽ chạy thoát thân.
Thế nhưng, cô cảm thấy xe của Phó Vân Tiêu lái đi mãi, đi mãi, dường như không có ý dừng lại.
Ban đầu Bạch Tô còn nhắm mắt nghỉ ngơi, lúc sau đó, khi cô mở mắt ra nhìn, thì phát hiện ra trời đã sẩm tối rồi.
Mà xung quanh thì đã cách xa thành phố, chiếc xe đang lao đi trên một con đường quốc lộ rộng lớn.
Bạch Tô lúc này có chút lo lắng: “Phó Vân Tiêu, anh điên rồi à? Anh muốn đưa tôi đi đâu! Đồ thần kinh nhà anh!”
Thậm chí cô thật sự có chút lo sợ người đàn ông này có bệnh thần kinh thật.
Nhưng Phó Vân Tiêu lại chỉ ngẩng đầu nhìn cô, nghiêm túc trả lời: "Sức khoẻ của tôi rất tốt, báo cáo sức khoẻ nếu em có hứng thú thì hôm khác tới nhà anh lấy mà xem.”
Bạch Tô bị câu nói của Phó Vân Tiêu làm cho tức tới nỗi không còn muốn nói thêm câu nào với Phó Vân Tiêu nữa.
Chính vào lúc này, Phó Vân Tiêu đưa Bạch Tô tới một con đường khá nhỏ hẹp, nhìn từ bên ngoài vào, đó là một công viên mới xây được một nửa, mà anh ta lái xe đưa Bạch Tô vào bên trong công viên đó.
Trong lúc xe dừng lại, màn đêm phía bên ngoài đã dần kéo đến, Bạch Tô xuyên qua cửa sổ trông thấy những chấm sáng lốm đốm trên thảm cỏ.
Đó là ánh sáng của đom đóm.
Khung cảnh này, phải chăng đã từng được trông thấy trong bộ phim nào đóm
Bạch Tô cẩn thận hồi tưởng lại, nếu không thì tại sao lại cảm thấy khung cảnh này quen thuộc đến thế?
Cô không kìm được mà chủ động đẩy cửa xe bước xuống.
Phó Vân Tiêu cũng đi theo Bạch Tô xuống xe, anh nhìn vẻ mặt tập trung của cô, khẽ mỉm cười.
Bạch Tô hoàn toàn quên đi sự bực tức vừa rồi của cô với Phó Vân Tiêu, ánh mắt của cô đều đã bị đàn đom đóm thu hút.
Cô từ từ bước vào trong bụi cỏ, tiến gần hơn đến đàn đom đóm.
“Bạch Tô?”
Phó Vân Tiêu đứng ở phía xa, thử gọi tên Bạch Tô một tiếng.
Lúc này, vừa hay Bạch Tô ngoái đầu lại, xoay người nhìn Phó Vân Tiêu.