Bạch Tô đợi Phó Vân Tiêu kí tên xong, liền cầm lại đơn thôi việc.
Ngay sau đó liền mỉm cười với anh một cái rồi xoay người đi ra ngoài, ngược lại Phó Vân Tiêu nhìn theo bóng lưng Bạch Tô không kiềm chế được mà cau mày lại… Cô gái này nhìn thấy anh ở bên cạnh một người phụ nữ khác, đến một chút ghen tị cũng không có sao?
Thất vọng.
Mộ Vãn Vãn quay lại chỗ của Phó Vân Tiêu, thì anh đang sắp xếp lại các văn kiện ở trên bàn, Phó Vân Tiêu bình thản đứng lên, đặt những văn kiện về lại chỗ cũ.
Mộ Vãn Vãn nhìn Phó Vân Tiêu nhưng lại không nói gì.
Đợi đến lúc Phó Vân Tiêu sắp xếp xong, nhìn thấy anh có ý định rời đi, Mộ Vãn Vãn mới không chịu được nữa mà mở lời.
Nhưng chưa kịp nói gì thì Phó Vân Tiêu đã nói: “Tối nay anh về biệt thự của mình, cần xử lí một vài công việc sắp tới.”
Anh cần nói chuyện với Bạch Tô một chút, sau khi từ chức cô sẽ đi đâu.
“Vâng.”
Mộ Vãn Vãn vốn không cam lòng nhưng cô vẫn cắn môi cố nói một tiếng vâng…
Sau đó, Mộ Vãn Vãn liền đứng dậy, từ phía sau ôm lấy Phó Vân Tiêu.
“Vân Tiêu, anh biết không? Em vẫn luôn chờ anh ly hôn.”
Cô ta ôm lấy anh, từ trước đến nay, vẫn luôn cho rằng người đàn ông này thuộc về mình.
Nhưng bây giờ…
Cô ta không còn chắc nữa.
Càng cần lời hứa của anh để cô ta có cảm giác an tâm.
“Ừm.”
Phó Vân Tiêu trả lời.
Mộ Vãn Vãn tiếp tục nói: “Đừng để em chờ quá lâu.”
Phó Vân Tiêu rất lâu sau mới xoay người lại nhìn Mộ Vãn Vãn, trên mặt cô ta không biết từ bao giờ đã giàn giụa nước mắt. Phó Vân Tiêu không trả lời, chỉ đưa tay lấy giấy giúp Mộ Vãn Vãn lau sạch nước mắt.
……
Bạch Tô sau khi từ phòng làm việc của Phó Vân Tiêu đi ra cũng không quay trở lại phòng làm việc của mình nữa, cô cầm đơn thôi việc đã được phê chuẩn nhanh chóng rời đi.
Hôm nay lúc ở văn phòng đã thấy Mộ Vãn Vãn và Phó Vân Tiêu đang ở cùng nhau, như vậy… Phó Vân Tiêu tối nay nhất định là muốn đưa về chỗ anh qua đêm rồi.
Cho nên, Bạch Tô quyết định về nhà thăm Bạch Tiểu Bạch một chút.
Cô nhanh chóng bắt xe đi thẳng đến nhà của Vương Tiểu Đồng, Bạch Tiểu Bạch lúc nhìn thấy Bạch Tô dường như rất vui, ngay lập tức chạy đến chui vào lòng Bạch Tô thơm cô một cái chụt chụt.
Sau đó mới ngoan ngoãn nói: “Mami, con vừa luyện tập qua một chút bài nhảy để biểu diễn vào hôm Tết thiếu nhi, con có thể nhảy cho mami xem một chút đó.”
“Được.”
Bạch Tô dường như rất vui, cô liền ngồi xuống ghế sofa, di chuyển bàn trà ra xa một chút, để cho Bạch Tiểu Bạch có đủ không gian nhảy. Bạch Tiểu Bạch chỉ mặc một chiếc váy trắng, cho dù không mặc bộ trang phục thiên nga trắng chuyên dùng để nhảy nhưng biểu cảm của con bé cũng đủ thu hút rồi. Thậm chí lúc con bé theo nhạc nhảy lên cao, Bạch Tô cảm thấy Bạch Tiểu Bạch chính là một cô thiên nga trắng.
Lúc Bạch Tiểu Bạch nhảy xong, Bạch Tô liền cảm động vỗ tay, Bạch Tiểu Bạch ngay lập tức chạy tới sà vào lòng Bạch Tô.
Bạch Tiểu Bạch có chút ngại ngùng rụt rè nói: “Mami con là người nhảy chính đó, mami nói xem, con nhảy có tốt không?”
“Tốt lắm, Tiểu Bạch của chúng ta rất có năng khiếu nhảy đó.”
“Vậy mami…mami nói xem, con nhảy có giống thiên nga trắng không?”
“Giống. Rất giống thiên nga nhỏ.”
Bạch Tô đưa tay véo đôi má mũm mĩm của Bạch Tiểu Bạch, vui vẻ khen ngợi con bé.
Thế là Bạch Tiểu Bạch liền mở to đôi mắt tròn xoe, vô cùng sung sướng, trở về vị trí cũ xoay mấy vòng rồi lại sà vào trong lòng Bạch Tô.
Rồi nói: “Mami, vậy mami có thể đưa con đi vào rừng để gặp ba không. Con giống thiên nga trắng như vậy,ba sẽ bảo vệ con! Con cũng là động vật nhỏ mà!”
Nghe xong, Bạch Tô dường như trở nên ngây ngốc!
Logic gì vậy…
Cô chớp mắt nhìn gương mặt nghiêm túc của Bạch Tiểu Bạch: “Thiên nga nhỏ không sống ở trong rừng sâu.”
Bạch Tô bây giờ thực sự không thể tìm được cái cớ nào có thể dùng để từ chối Bạch Tiểu Bạch.
Nhưng nghe xong câu nói này, Bạch Tiểu Bạch lập tức cong môi lên, òa khóc.
“Dì à, mẹ nói thiên nga nhỏ không phải là động vật nhỏ! Con không thể gặp ba rồi! Ba ở trong rừng không bảo vệ thiên nga nhỏ.”
Dì liền tiến đến dỗ Bạch Tiểu Bạch, Bạch Tô ở bên cạnh dường như chân tay có chút lúng túng, cô do dự nhìn dì, rồi lại nhìn Bạch Tiểu Bạch.
“Được rồi, được rồi, con đừng khóc nữa. Như này có được không, hôm con biểu diễn mẹ sẽ chụp cho con thật nhiều bức ảnh đẹp sau đó gửi cho ba xem có được không nào?”
“Ba có thể nhìn thấy những bức ảnh xinh đẹp của con, sau đó ba muốn nói với con điều gì thì sẽ nói với mẹ, rồi mẹ sẽ nói lại cho con nghe.”
“Thật sao?”
Bạch Tiểu Bạch lau nước mắt, tự nhiên không khóc nữa, chớp đôi mắt to tròn ngây thơ nhìn Bạch Tô.
Bạch Tô liền gật đầu: “Ừm ừm, là thật.”
“Móc nghéo… không được lừa con.”
“Được!”
Bạch Tô liền cùng Bạch Tiểu Bạch móc nghéo, sau đó ôm lấy con bé, rồi đưa con bé đi ngủ.
Bạch Tiểu Bạch có lẽ do vừa khóc xong nên có chút mệt, một chút liền ngủ luôn rồi.
Đợi đến lúc chắc chắn là Bạch Tiểu Bạch đã ngủ say, Bạch Tô mới cẩn thận rón rén giúp Bạch Tiểu Bạch đóng cửa lại.
Lúc cô đi ra, thì thấy dì vẫn chưa đi, có lẽ là đang đợi cô.
“Sao vậy ạ? Dì có chuyện gì sao? Hôm nay con chăm sóc Bạch Tiểu Bạch là được rồi.”
Dì có chút lúng túng nhìn Bạch Tô, do dự một lúc nhưng vẫn nói: “Cô Bạch à, tôi chăm sóc Bạch Tiểu Bạch cũng được một thời gian dài rồi, tôi coi con bé như là con ruột vậy.”
Bạch Tô liền gật đầu, chuyện này là thật.
“Cô Bạch… tôi biết là tôi không nên hỏi, nhưng… tôi vẫn muốn nói một câu, Tiểu Bạch cần một người ba, con bé dường như luôn mong chờ khao khát có ba.”
“Bài nhảy ngày hôm nay, Tiểu Bạch ở trường mẫu giáo đã nhảy rất nhiều lần nhưng không thành công, năng khiếu thể thao của con bé chỉ ở mức bình thường. Sau đó cô giáo không cho Bạch Tiểu Bạch tham gia vào nhóm nhảy nữa, nhưng Tiểu Bạch mỗi ngày ở trường mẫu giáo đều cố gắng luyện tập, bị ngã rất nhiều lần, mới có thể nhảy được như bây giờ và được chọn để nhảy chính. Tiểu Bạch nói, con bé nhảy bài nhảy này là bởi vì ba con bé là vua của rừng sâu, con bé muốn nhảy cho ba xem, nhảy ở trong rừng.”
“Tôi nói xong rồi, tôi đi trước đây.”
Dì nói xong, dường như không cần Bạch Tô phải trả lời, cầm lấy túi nhanh chóng đi ra ngoài.
Chỉ là… Giây phút mà dì vừa đóng cửa lại, Bạch Tô cố cắn môi nhưng vẫn không thể ngăn được dòng nước mắt chảy xuống.
Bạch Tiểu Bạch chuẩn bị tất cả những thứ đó… mà vừa rồi cô lại nói những lời khiến con bé tổn thương.
Nhưng cô đi đâu để tìm ba cho Bạch Tiểu Bạch đây chứ?
Trái tim cô nghẹn lại, cô vẫn luôn cảm thấy thiệt thòi cho Bạch Tiểu Bạch.
Trước nay đều là thiệt thòi như vậy, cho dù là cô vì lo cho con bé mà đã đánh đổi rất nhiều thứ nhưng mấy năm nay để ở bên cạnh Phó Vân Tiêu diễn tốt vai diễn của một người vợ, cô đã phải che giấu sự tồn tại của Bạch Tiểu Bạch, cô đã làm ảnh hưởng đến sự phát triển của con bé quá nhiều rồi.
Bạch Tô dường như cả đêm không ngủ. Ngày hôm sau, cô làm bữa sáng cho Bạch Tiểu Bạch, sau khi đưa Bạch Tiểu Bạch đến trường mẫu giáo, cô đã đưa ra một quyết định vô cùng khó khăn.
Quyết định… đề cập đến việc li hôn với Phó Vân Tiêu.