Giọng nói của Phó Vân Tiêu trầm ấm, vứt đi sự bá đạo của mình, anh không còn công kích nữa.
Bạch Tô bị Phó Vân Tiêu nhắc đến vấn đề này, khẽ sửng sốt.
Cô có chút nghi ngờ nhìn Phó Vân Tiêu, nhưng vẫn cơ bản vấn đề cao cảnh giác với anh, trong bóng tối nói với Phó Vân Tiêu một câu: "Những thứ này anh tự mà thưởng thức một mình đi, tôi vẫn còn đang mặc áo choàng tắm, tôi không muốn đứng ở cửa nói chuyện với anh về chủ đề nhàm chán này...."
Dù sao cô cũng vừa mới tắm xong, lúc này trên người vẫn còn đang mặc áo choàng tắm,
Mà đối với cô Phó Vân Tiêu là một người lạ mặt, một người đàn ông nguy hiểm!
Lúc Bạch Tô chuẩn bị đóng cửa, Phó Vân Tiêu lại bước vào trong phòng, giúp cô đóng cửa lại.
Trong giọng nói ngập tràn ý cười: "Được, thế chúng ta cùng vào trong phòng nói chuyện."
Bạch Tô như sắp nổ tung, rõ ràng cô có ý muốn đuổi Phó Vân Tiêu đi.
Kết quả, anh ta lại đột nhiên đi vào, lúc này anh lại lên tiếng một lần nữa.
"Cho nên, chồng của em là người như thế nào?"
"Anh ấy đương nhiên là tốt hơn anh nhiều." Bạch Tô lạnh lùng nói.
"Hả? Anh ta mạnh hơn tôi ở điểm nào?"
Phó Vân Tiêu cười cười quan sát Bạch Tô, khẽ hỏi.
Bạch Tô rất ghét Lục Triều, bởi vì anh ta không biết tự lượng sức mình mà đi quấy rầy cô, hơn nữa còn không hề có giới hạn.
Thế nhưng, lúc đối diện với Phó Vân Tiêu, Bạch Tô lại cảm thấy trong lòng không hề có bất kỳ cảm giác chán ghét gì với Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu đã làm những điều như vậy ngay từ lần đầu tiên anh gặp cô, mấy lần gặp mặt trước Phó Vân Tiêu nói cô rất giống vợ của Phó Vân Tiêu, những lời này đối với Bạch Tô giống như là một cách bắt chuyện rất hèn hạ, thế nhưng... không biết tại sao, trong bóng đêm đứng đối diện với Phó Vân Tiêu, cô lại không hề chán ghét anh, thậm chí còn có một cảm giác an toàn.
Cô không hiểu, vì sao bản thân lại có cảm giác an toàn.
Thậm chí, bây giờ Phó Vân Tiêu đã vào bên trong phòng của cô, cô nên nghĩ cách đuổi anh đi mới phải, thế nhưng... trong lòng cô thực ra có một cảm giác đã ngầm chấp nhận.
Cảm giác chấp nhận này khiến Bạch Tô sợ hãi.
Cô không biết vì sao bản thân lại có cảm xúc này, lý trí mách bảo với cô rằng cô nên tránh xa người đàn ông này.
Nhưng sự cảm tính của cô lại không hiệu quả khi họ ở gần nhau, thậm chí còn có chút kỳ vọng.
Một lúc lâu sau, không đợi Bạch Tô đáp lại, Phó Vân Tiêu ở trong màn đêm từ từ lại gần Bạch Tô, Bạch Tô có chút hoảng loạn nói: "Anh đừng qua đây."
"Em sợ tôi?"
Phó Vân Tiêu lẳng lặng hỏi một câu.
Trong bóng tối, anh không thể nhìn thấy rõ dáng vẻ của Bạch Tô, mặc dù ánh trăng bên ngoài khá sáng.
Bạch Tô đứng trong bóng đêm trừng mắt nhìn Phó Vân Tiêu, tức giận nói: "Biểu hiện của tôi bây giờ còn chưa rõ ràng sao?"
Phó Vân Tiêu khẽ cười.
Anh không buồn bực, cũng không vội vàng, chỉ nói với Bạch Tô: "Em và chồng hiện tại của em làm sao quen biết được nhau?"
Anh không nhanh không chậm hỏi, thậm chí không hề có một chút cảm xúc.
Tuy nhiên, chỉ có Phó Vân Tiêu mới biết bản thân đã kiềm chế biết bao nhiêu khi hỏi câu này.
Sự thật Bạch Tô mất đi ký ức, và tất cả những gì Bạch Tô thể hiện lúc này, đều cảnh báo Phó Vân Tiêu rằng anh không nên hành động hấp tấp.
Thế nhưng... trong lòng Phó Vân Tiêu lại muốn có được Bạch Tô.
Anh không còn cách nào khác, chỉ đành ép bản thân mình từ từ bình tĩnh trở lại, thăm dò từng chút về mối quan hệ riêng tư của Bạch Tô.
Bạch Tô nhíu mày nói với Phó Vân Tiêu: "Thanh mai trúc mã."
"Ok chưa? Anh có thể đi được chưa?"
Bạch Tô lại không khách khí hỏi Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu cũng không trả lời câu hỏi của cô, trong bóng tối bàn tay anh khẽ siết chặt lại: "Thanh mai trúc mã, chuyện này là anh ta kể cho cô nghe sao, hay cô có thể nhớ lại."
"Phó Vân Tiêu rốt cuộc ý của anh là gì?"
Bạch Tô không trả lời câu hỏi của anh mà liền nổi giận.
Cô căm phẫn đứng dậy, đi về phía Phó Vân Tiêu.
Thế nhưng, lúc Phó Vân Tiêu thấy cô không nói gì, chỉ khẽ cười.
Nếu như Bạch Tô có thể tự nhớ lại, cô sẽ không phản ứng thái quá như vậy.
Phản ứng này của cô đã hoàn toàn thể hiện rõ, chính người đàn ông kia nói cho Bạch Tô biết.
Chuyện người đàn ông đó nói với Bạch Tô khiến trong lòng cô cũng có chút nghi ngờ, cho nên vì muốn che giấu bí mật bản thân, Bạch Tô mới hét lên với Phó Vân Tiêu.
Tuy nhiên lúc Phó Vân Tiêu nghe thấy, đột nhiên lại mừng thầm.
Trời ạ!
Làm sao anh lại có thể có loại cảm xúc hèn hạ này chứ.
Anh chưa bao giờ bị trói buộc bởi người phụ nữ nào, Bạch Tô là người đầu tiên, anh tin cô ấy cũng là người cuối cùng.
"Em đối với chồng em có loại cảm giác quen thuộc nào không, có chút ký ức nào không, em có những kỷ niệm nào nhớ về chồng của em không?"
Phó Vân Tiêu lại hỏi thêm lần nữa.
"Phó Vân Tiêu anh đủ rồi đấy."
Bạch Tô rõ ràng đã không muốn tiếp tục nói chuyện với Phó Vân Tiêu, cô trực tiếp nổi giận đứng dậy đi về phía cửa, mở cửa ra, chỉ thẳng ra ngoài, nói với Phó Vân Tiêu: "Cảm ơn hành động vừa nãy của anh, nhưng bây giờ thì mời anh đi cho."
Phó Vân Tiêu khẽ nhíu mày, đứng dậy, đi đến trước mặt Bạch Tô, nói với cô: "Chồng của cô có phải mang họ Phó không?"
Phó Vân Tiêu nghi ngờ, người đàn ông giữ Bạch Tô trong tay thực ra chính là Phó Cảnh Hoài.
Mấy năm nay, Phó Lôi Minh rất ít khi xuất hiện trong nhà họ Phó và Phó Cảnh Hoài đương nhiên cũng mờ nhạt dần, rời khỏi tầm mắt của Phó Vân Tiêu.
Người đàn ông có thể yêu Bạch Tô một cách sâu đậm còn có thể là ai, có khả năng là Phó Cảnh Hoài.
Nhưng ý tứ của Bạch Tô khi nghe thấy những lời này không phải như vậy.
Cô cảm thấy Phó Vân Tiêu đang nói bóng nói gió, ám chỉ bản thân anh ta chính là chồng của mình, dù sao cô cũng chỉ quen biết một người mang họ Phó đó chính là Phó Vân Tiêu.
Cô cười lạnh đáp lại Phó Vân Tiêu: "Phó Vân Tiêu có ai nói rằng anh cực kỳ tự luyến, quá đề cao bản thân mình chưa?"
Câu trả lời này, khiến Phó Vân Tiêu có thể hiểu, chồng của Bạch Tô không phải là người mang họ Phó.
Cho nên cô mới dựa vào cái tên Phó Vân Tiêu này mà trả lời anh.
Phó Vân Tiêu khẽ cười rồi hài lòng hỏi tiếp: "Vậy em đối với chồng của mình có chút ấn tượng nào không, em đối với tôi có chút cảm giác quen thuộc nào không, cho dù chỉ là một chút ấn tượng?"
Câu nói này đột nhiên khiến cho Bạch Tô có chút cảm giác hoang mang xẹt qua, Bạch Tô ngẩn người ra thật lâu không nên trả lời Phó Vân Tiêu câu hỏi này như thế nào.
Một lúc sau cô mới cười lạnh nói: "Đủ chưa vậy? Đừng tiếp tục tự luyến bản thân mình như vậy chứ, anh là nghĩ anh là ai?"
Phó Vân Tiêu khẽ cười: "Không có một chút ấn tượng sao?"
Anh lại tiếp tục thăm dò.
Bạch Tô không biết phải làm sao, đành nói: "Không có một chút ấn tượng, hơn nữa tôi cũng không muốn có bất kỳ ấn tượng nào với anh."
Bạch Tô vẫn muốn duy trì khoảng cách giữa cô và Phó Vân Tiêu.
Kết qủa, đôi môi của Phó Vân Tiêu lại chuẩn xác bắt được Bạch Tô trong bóng tối, sau đó lập tức hôn lên môi cô.
Môi và lưỡi mềm mại uyển chuyển của anh đã nhanh chóng xâm nhập vào khoang miệng của cô.
Bạch Tô giật mình, hoàn toàn không hề phản ứng, chỉ có thể thở dốc.
Thật lâu sau, Phó Vân Tiêu mới buông Bạch Tô ra, lại nói với Bạch Tô câu nữa: "Thế này thì sao?"