Sau khi Ann giới thiệu xong, người phụ nữ dang tay ra và giới thiệu tên cô ấy một cách thân thiện, "Xin chào, tôi tên Nhan Thư."
Có thể thấy người phụ nữ mặc một chiếc áo khoác gió, mơ hồ có thể thấy được bên trong còn có một chiếc áo đồng phục màu trắng.
"Cô là bác sĩ sao?"
Ann hỏi một câu.
Nhan Thư có chút ngượng ngùng nói, "Đúng vậy. Tôi ở bệnh viện số 1 thực tập, trước mắt chỉ là thực tập, nhưng thật ra là thực tập để trở thành một bác sĩ. Chúng ta đi thôi."
Cô nói như vậy, rồi tự nhiên nhận lấy hành lý, thời điểm họ đang đi ra ngoài, bỗng phát hiện ánh mắt Erica một mực nhìn chiếc màn hình lớn ở sân bay đó.
Ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông đó, cả người tản ra cảm giác đừng ai đụng vào hắn, giống như hoàn toàn cách biệt với thế giới.
Bởi vì chú ý tới ánh mắt của Erica, cho nên Ann cùng Nhan Thư cũng nhìn về phía đó.
Sau khi thấy rõ ràng Erica đang xem Phó Vân Tiêu, Nhan Thư cười một chút, giới thiệu, "Đó là Phó Vân Tiêu, tổng giám đốc Phó, người tình trong mộng của tất cả phụ nữ.."
"Một đối tượng sai lầm..."
Cách gọi này làm cho Ann không nhịn được cười.
"Đúng vậy, bởi vì tổng giám đốc Phó đã kết hôn rồi, kết hôn với ngôi sao đình đám một thời Mộ Vãn Vãn, cho nên có rất nhiều người muốn gả cho tổng giám đốc Phó, nhưng tình nhân đã kết hôn rồi, có thể làm gì được nữa, chỉ có thể làm mục tiêu trong mơ mà thôi."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhan Thư nở ra một cười, hì hì giải thích.
"Đúng rồi, cô có tên tiếng Trung không? Cứ gọi cô là Ann mãi không thuận miệng cho lắm, cô có phiền khi có một cái tên tiếng Trung không?"
Nhan Thư xoay người nghiêm túc nhìn về phía Ann,Ann lắc đầu một cái, nói, "Không."
Nhan Thư nhíu mày một cái, suy nghĩ nói, "Vậy, Sơn Trà, Xuyên Bối, Mộc Hương, Ngọc Trúc, Bạch Quả, Bạch Tô, Bạch Chỉ, Bạch Khấu, Bách Hợp, Chu Sa, Liên Kiều, Bán Hạ... Cô chọn một cái đi."
Nghe những cái tên kỳ lạ này, Ann không nhịn cười được.
"Những thứ này là cái gì vậy? Tên các cô đều kỳ lạ như vậy sao?"
"Các loại thuốc bắc mà tôi cảm thấy thích hợp làm tên của cô. Cô chọn một cái đi..."
"Bạch..." Ann thật sự không nhớ nổi Nhan Thư đã nói cái gì, chẳng qua trong một đống tên kia có một cái tên lúc nghe được có cảm giác vô cùng quen thuộc.
Nhưng, cô không nhớ ra cái tên đó như thế nào.
"Bạch Chỉ! Có phải cô cũng cảm thấy cái tên này nghe rất hay không, bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ gọi cô là Bạch Chỉ! Nếu như cô thích, sau nầy sẽ luôn gọi như vậy, nếu như không thích, vậy thì mấy ngày này dùng tạm cái tên này đi đã."
"Không phải, là cái tên cô nhắc qua ấy, Bạch... Gì đó? Tôi cảm thấy thật rất kỳ lạ, rất quen thuộc."
"Bạch Tô?"
Nhan Thư ngẩn người một chút.
Sau đó suy tư một chút, nói, "Cô muốn được gọi là Bạch Tô cũng được. Cái tên này quả thật rất êm tai."
Cô vừa nói vừa chỉ chỉ vào Phó Vân Tiêu lúc này đang xuất hiện trên màn ảnh lớn, nói, "Trước kia, có tin đồn nói tổng giám đốc Phó có yêu một người phụ nữ tên Bạch Tô, xảy ra ngoài ý muốn nên chết rồi. Tôi cảm thấy cái tên này có thể sẽ xui xẻo."
"Cứ gọi là Bạch Tô đi."
Ann nhíu mày một cái, nói, "Tôi không quan tâm những thứ xui xẻo này, cô dẫn chúng tôi đến khách sạn trước đi, sau đó tôi đi tìm hiểu cái thành phố này một chút."
" Được."
Nhan Thư nói xong liền dẫn đường.
Ann, cũng chính là Bạch Tô những năm này luôn sống ở Mỹ và Thụy Sĩ, lúc không có chuyện gì làm cô cũng đi du lịch rất nhiều nơi, nhưng, công việc của chồng cô Lâm Lập đại đa đều ở thành phố A, mà cô lại không thể đi tới thành phố A.
Có lúc nghĩ, có khi nào là vì Lâm Lập ở thành phố A còn một người phụ nữ nữa, cho nên mới dè đặt như vậy.
Nhưng, cô từ thái độ của Lâm Lập đối với cô biết được, Lâm Lập không thể có người phụ nữ khác.
Lần này cô tới, đầu tiên là muốn biết một chút về thành phố thần bí mà Lâm Lập không để cho cô tới này, thứ hai là chưa tới mười ngày nữa là sinh nhật Lâm Lập rồi, cô cần phải thu xếp thật kỹ lưỡng, tặng cho Lâm Lập một món quà sinh nhật đặc biệt.
Hai người cùng đi, sau khi Nhan Thư giúp "Bạch Tô" sắp xếp xong chỗ ở, liền cùng Bạch Tô nói, "Bạch Tô, nếu như cô còn có chuyện gì cứ nói với tôi, việc du lịch của chúng ta ngày mai sẽ bắt đầu."
" Được."
Bạch Tô một bên dụ dỗ Erica để cho Erica đi tắm trước, một bên cùng Nhan Thư nói.
Nhan Thư sẽ là hướng dẫn viên du lịch của cô.
"Vậy tôi đi trước."
Sau khi chắc chắn Bạch Tô không có yêu cầu gì nữa, Nhan Thư mới chuẩn bị rời đi.
Ngay tại thời điểm Nhan Thư sắp đóng cửa, Bạch Tô bỗng ngăn Nhan Thư lại, hướng về phía Nhan Thư nói, "Đúng rồi, cô nói cô là bác sĩ ở bệnh viện số 1, vậy cho hỏi bệnh viện của các cô có thể chữa khỏi cho người có chướng ngại tâm lý không."
"Bệnh viện chúng tôi là bệnh viện tốt nhất cả nước, trong đó còn mấy bác sĩ chuyên nghiệp đạt đẳng cấp thế giới. Nhưng bác sĩ tâm lý không được xếp hạng cao trên thế giới cho lắm"
"Cho hỏi chướng ngại tâm lý mà cô nói là gì?"
Nhan Thư nhìn Bạch Tô, hỏi một câu.
Bạch Tô có chút khó mà mở miệng, chỉ có thể cùng Nhan Thư nói, "Có bác sĩ nữ không, cô có thể giúp tôi hẹn trước một chút không?"
Bạch Tô ngượng ngùng hỏi một câu.
"Dĩ nhiên là được. Tối nay được không, để không làm chậm trễ hành trình thăm quan thành phố A của chúng ta vào ngày mai."
" Được."
Bạch Tô cũng không có yêu cầu gì nữa, vui vẻ tiễn Nhan Thư đi.
Nhưng không ngờ Nhan Thư lại đặt lịch hẹn nhanh như vậy, cô rất nhanh liền nhận được thư đồng ý của bác sĩ mà Nhan Thư đã hẹn trước, Bạch Tô trực tiếp thay áo khoác, hướng về phía Erica nói một tiếng, "Con ở khách sạn chờ mẹ, mẹ đi một chút rồi về."
Erica đang nhìn một dãy số trên máy tính mà Bạch Tô không thể hiểu được, cậu không nhìn lại mà chỉ nói với Bạch Tô: " Được ạ, mẹ đi đi."
Sau khi Bạch Tô nhận được câu trả lời của Erica, liền nhanh chóng đi ra cửa.
Nhắc mới nhớ, chuyện này quả thật rất khó mở miệng, mặc dù lúc ở Mỹ, Lâm Lập cũng đã hỏi rất nhiều bác sĩ tâm lý về căn bệnh kỳ lạ của cô, nhưng đều vô ích.
Lần này, cô phải chữa trị thật tốt.
Bởi vì, muốn cho Lâm Lập một bất ngờ.
Đã là vợ chồng, thì phải luôn nghĩ cho nhau.
Bạch Tô bắt xe đi đến bệnh viện số 1 trong truyền thuyết, sau đó liền đi gặp bác sĩ tâm lý mà Nhan Thư giới thiệu.
Là một bác sĩ tâm lý rất lớn tuổi, nhìn vô cùng có kinh nghiệm.
Cô ngồi ngay ngắn ở trước mặt Bạch Tô, cùng Bạch Tô nói, "Cô thả lỏng đi, đừng căng thẳng, nói cho tôi biết tình huống cụ thể của cô đi."
"Tôi trước khi sinh đã bị ốm rất nặng, sau đó rất nhiều ký ức đều mất hết. Nhưng cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống cho lắm, chẳng qua là, sau khi sinh con trai xong, mỗi lần muốn cùng chồng làm loại chuyện đó, tôi đều sẽ căng thẳng tới mức cơ thể bị chuột rút."
Những triệu chứng này, trước đây Bạch Tô cũng đã miêu tả cho những bác sĩ khác, nên tâm lý đều đã chuẩn bị xong hết rồi.
Cho nên cô có thể nói thẳng ra.