Đôi mắt tràn ngập lo lắng và đau đớn đó là của Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiuê nắm chặt tay, ánh mắt luôn nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang hoảng loạn trên khán đài.
Lúc Bạch Tô bắt đầu ở bên cạnh Phó Vân Tiêu, Phó Vân Tiêu đều bảo vệ Bạch Tô, từ trước tới nay chưa từng để Bạch Tô rơi vào những tình cảnh nguy hiểm như thế này.
Mặc dù Phó Vân Tiêu biết trên thế gian này tồn tại rất nhiều nguy hiểm, thế nhưng từ trước tới nay Phó Vân Tiêu chưa bao giờ để Bạch Tô biết tới những mặt trái đó. Thấy Bạch Tô hoảng loạn trên khán đài, Phó Vân Tiêu lại càng tự trách bản thân mình hơn.
Đều do hắn, do hắn không trông nom Bạch Tô cẩn thận nên mới để Bạch Tô đi mới, để người xấu lợi dụng thời cơ.
“Có cách gì thì nhanh bắt đầu đi, bây giờ tôi muốn đưa Bạch Tô đi!”
Phó Vân Tiêu mất kiên nhẫn nhìn Mạc Phi đứng bên cạnh, hắn tức giận nói.
Mạc Phi đứng cạnh thở dài bất lực, nói với Phó Vân Tiêu: “Đừng vội, những cái này không phải do tôi nói là được đâu. Người đứng sau sòng bạc này là người tôi không thể tắc đội được, mặc dù tôi biết Phó Vân Tiêu anh giỏi nhưng mà cũng không dễ bước vào vũng bùn này đâu.”
Phó Vân Tiêu ném cho Mạc Phi một ánh mắt sắc lẹm, ý nói hắn ta mau nói thẳng vào vấn đề.
Mạc Phi thấy Phó Vân Tiêu sắp tức giận thì cũng không dám tiếp tục nói đùa nữa, chỉ có thể thở dài giải thích với Phó Vân Tiêu: “Những người đứng sau sòng bạc này rat ay rất tàn nhẫn, không tuân theo quy tắc của gian hồ đâu. Vì thế chúng ta không thể hành động thiếu suy nghĩ được!”
“Nếu không cẩn thận thì ngược lại còn không cứu được chị dâu Bạch Tô ý.”
Phó Vân Tiêu nắm chặt tay.
Sau đó có một MC lên khán đài, bắt đầu cuộc đấu giá.
Người đầu tiên được đưa ra đấu giá là người phụ nữ số 1.
Bạch Tô nghe thấy giọng nói tuyên bố của MC thì không khỏi run rẩy.
Cô cắn chặt răng, nếu như không trời có thể cho cô sống tới lúc này thì cô nhất định phải nghĩ cách chạy trốn.
Không thể ngã xuống, không thể sợ hãi! Cô phải quay về!
Bạch Tô thầm lấy lại dũng khí.
“Bây giờ bắt đầu ra giá.”
MC hét lên.
Dưới khán đài bắt đầu có người ra giá.
Bắt đầu từ 5 nghìn vạn, sau đó đã bắt đầu tăng lên.
Những người đó đưa ra giá cao như vậy, không biết bọn họ mua những người phụ nữ này về thì có ích gì.
Khi Bạch Tô nghe thấy mỗi một con số được đưa ra thì trong lòng vô cùng sợ hãi. Cuối cùng người phụ nữ đầu tiên được bán với giá 9 nghìn vạn.
Sau đó người phụ nữ đó được tháo bịt mắt ta, Bạch Tô cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy xì xào truyền tới bên tai sau đó người phụ nữ bị đem đi.
Trong trí nhớ của Bạch Tô, người phụ nữ rất vui vẻ mà bán mình, dường như cô ta đã sẵn sàng chấp nhận số phận của bản thân.
Nếu không cô ta sẽ không giành vị trí đầu tiên xếp hàng đi nhận quần áo, cũng sẽ không tích cực đút tiền cho nhiếp ảnh gia.
Nhưng mà tại sao sau khi bị bán đi cô ta lại gào khóc chứ?
Bạch Tô không thể tháo bịt mắt xuống nên cô không hề biết đã xảy ra chuyện gì cả.
Thậm chí cô còn rất sợ hãi!
Lúc người thứ hai bị mang lên đấu giá, Bạch Tô cảm thấy thính giác của mình đột nhiên trở nên rất mẫn cảm.
Người thứ ba…
Người thứ tư…
Người thứ năm…
Người thứ sáu…
Trong lòng Bạch Tô càng lúc càng trở nên nặng nề khi nghe thấy người tiếp theo.
Đã có 6 người được đấu giá bán ra, hai người còn lại cũng không ai thở ra một tiếng nào nhẹ nhõm cả.
Nói cách khác chẳng lẽ vận mệnh của những người tiếp theo sẽ càng bi thảm hơn sao?
Lúc này MC bắt đầu hét lên bắt đầu bán đấu giá người số 7.
Bạch Tô nín thở.
Người thứ 7 là người phụ nữ thường xuyên nhắc nhở Bạch Tô.
Bạch Tô vẫn còn nhớ.
Sau khi người phụ nữ đó bị bán ra, Bạch Tô đột nhiên nghe thấy một tiếng hét, mọi người hét lên giữ lấy cô ta không được để cô ta chết sau đó truyền tới những âm thanh va chạm.
Tiếp theo có người nói mang xuống dưới xử lý.
Bạch Tô nghe xong thì trái tim hoàn toàn sụp đổ.
Những âm thanh đó đã rất rõ ràng rồi.
Người phụ nữ hay nhắc nhở cô đã tự sát!
Bạch Tô sợ tới mức không phản ứng kịp… nơi này làm sao có thể giải thoát được.
Lúc cô tới đây là đã là một nỗi thất vọng vô tận rồi.
Người thứ 8 bị bán đi như thế nào, bị dẫn đi như thế nào Bạch Tô đã không còn tâm trí nào để mà nghe nữa rồi.
Trong đầu cô là một mảng hỗn độn và mộng mị.
Mãi cho đến khi nghe thấy có người tuyên bố bắt đầu đấu gía người thứ 9.
Người thứ 9 cũng chính là Bạch Tô, vào lúc tuyên bố, giá khởi điểm của cô là 100 vạn.
Giá về sau càng lúc càng rẻ.
Thế nhưng giá tiền của những người trước đó cứ tăng lên vùn vụt, chưa trả giá qua lại mấy lần đã đạt được số tiền cao nhất.
Tới lượt Bạch Tô, cô đột nhiên cảm thấy sụp đổ.
Việc đấu giá Bạch Tô trở nên vô cùng lâu. Thông qua thông báo của MC thì có thể biết có hai người đang cầm tấm biển đấu giá không ngừng cạnh tranh với nhau, bọn họ vẫn tiếp tục tăng giá khi số tiền đấu giá Bạch Tô lúc này đã lên 9 nghìn vạn.
Loại cảm giác đố giống như đang kéo dài thời gian lăng trì tới vô tận.
Sự tự tin mà Bạch Tô đã tạo nên đã bị sụp đổ.
Sau đó, khi Bạch Tô bị bán đi với giá 1 tỷ thì cô hoàn toàn không thể khống chế được hành vi của mình nữa.
Đầu óc cô trống rỗng.
Phó Vân Tiêu có được Bạch Tô thì việc đầu tiên mà hắn làm đó chính là chạy nhanh lên khán đài. Hắn lấy áo khoác của mình khoác lên người Bạch Tô, ôm lấy cô, thế nhưng hắn lại cảm nhận được cả cơ thể cô đang không ngừng run rẩy.
Hắn giúp Bạch Tô gỡ tấm vải bịt mắt xuống.
Khi Bạch Tô được tháo bọt mắt ra, cô không nhìn Phó Vân Tiêu lấy một cáu mà đã hét lên một tiếng đầy thê lương.
“Đừng chạm vào tôi!”
Cô đã hoàn toàn sụp đổ.
Cô sợ tới mức vùng chạy nhanh xuống khán đài.
Phó Vân Tiêu thấy thế liền vội vàng đuổi theo Bạch Tô.
Thế nhưng khi Phó Vân Tiêu còn chưa chạm vào Bạch Tô, Bạch Tô cũng chưa nhìn rõ Phó Vân Tiêu thì đột nhiên người cô mềm nhũn sau đó ngã xuống.
Từ trước tới nay Phó Vân Tiêu chưa bao giờ cảm thấy trái tim của hắn lại đau đớn đến như vậy.
Lúc dưới khán đài chờ tới lượt Bạch Tô được đưa ra đấu giá hắn đã cảm thấy vô cùng đau đớn rồi, bây giờ khi nhìn thấy Bạch Tô hôn mê thì hắn lại trở nên vô cùng tự trách bản thân mình.
Phó Vân Tiêu không quan tâm tới bất cứ điều gì nữa, chỉ ném cho Mạc Phi một ánh mắt kêu hắn xử lý mọi chuyện còn lại sau Phó Vân Tiêu nhanh chóng bế Bạch Tô rời đi.
Phó Vân Tiêu vừa mới rời đi thì có một người phụ nữ theo sát ở phía sau.
Thư ký Nhiêu giấu con dao sau lưng sau đó cẩn thận bám theo Phó Vân Tiêu.
Cô ta nhất định phải tìm cơ hội giải quyết Bạch Tô trước khi Bạch Tô tỉnh lại!
Nếu không sẽ không kịp!
Không ngờ đã hết sức chắc chắn rồi thế nhưng vẫn để cho Bạch Tô cơ hội sống sót!
Cô ta cũng chính là người không thể cạnh tranh với Phó Vân Tiêu trong đám người lúc nãy.
Thư ký Nhiêu càng nghĩ càng hận!