“Trước mắt số phiếu của cô gái dễ thương đó đã bị người xếp phía trước bỏ xa hơn 10000 phiếu rồi. Tôi cũng không biết dựa vào năng lực của tôi có thể giúp cô gái dễ thương đó lên được 10000 phiếu không nữa.”
Mạc Phi giả bộ khó xử nói.
Phó Vân Tiêu tức giận gào lên: “Không được gọi cô ấy là cô gái dễ thương! Gọi là chị dâu!”
“Được rồi anh trai, bây giờ tôi đi cứu chị dâu trước, đợi anh tới nhé.”
Nói xong Mạc Phi liền cúp điện thoại.
Khóe miệng của Mạc Phi hơi cong lên, thực ra nếu muốn giúp Bạch Tô nâng số phiếu lên rất đơn giản, thậm chí muốn giúp Bạch Tô nhảy lên vị trí đầu tiên cũng rất đơn giản, dù sao đây cũng chỉ là một trò chơi về tiền bạc.
Mà hắn và Phó Vân Tiêu đều là cao thủ về tiền bạc, hơn nữa bây giờ trò chơi cờ bạc này lại không có chút rủi ro.
Chỉ cần cứu Bạch Tô, nếu như thật sự thua rất nhiều tiền vào đó thì chắc chắn Phó Vân Tiêu cũng sẽ ra mặt giúp hắn.
Nghĩ tới đây, ý cười trên gương mặt người đàn ông đó càng thâm sâu hơn!
…
Lúc Bạch Tô nhìn thấy con số trên màn hình cô đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Thậm chí tuyệt vọng đến nỗi ngay cả nước mắt cũng cạn rồi, chỉ có thể bất lực chờ đợi trong bóng tối.
Ở đây sẽ không xuất hiên kỳ tích.
Lúc này, cô đột nhiên phát hiện số phiếu của mình đã tăng lên chóng mặt.
Sau đó chưa đến nửa tiếng sau đã sắp ngang hàng với người số 9 rồi.
Khi Bạch Tô nhìn thấy những con số bắt đầu tăng lên tới nỗi không thể tưởng tưởng nổi thì cô cảm thấy vô cùng kinh ngạc, thậm chí còn có chút hy vọng.
Là Phó Vân Tiêu sao? Có phải Phó Vân Tiêu đã phát hiện ra cô rồi không!
Người đầu tiên mà Bạch Tô nghĩ tới chính là Phó Vân Tiêu.
Nhưng mà… khi nghĩ tới việc tất cả mọi chuyện đều bắt nguồn từ việc Phó Vân Tiêu bắt cóc cô thì cô lại cảm thấy tràn trề thất vọng.
Bạch Tô nhắm mắt dựa đầu vào tường, cô không muốn nhìn những số phiếu đó nữa.
Cô chỉ có thể thông qua phản ứng của người số 9 bên cạnh để phán đoán xem số phiếu của mình đã tăng hay giảm.
Vì thế cô vẫn luôn nhắm chặt mắt.
Mạc Phi cho tất cả mọi người bắt đầu thao túng phiếu bầu sau đó cẩn thẩn quan sát những thay đổi.
Lúc bắt đầu, số phiếu của Bạch Tô đã dần dần tăng lên, hơn nữa còn vượt qua số phiếu của người đứng thứ 9. Thời gian trôi qua nhanh chóng, lúc chỉ cách thời gian kết thúc bầu chọn 20 phút thfu số phiếu của Bạch Tô đã ngang hàng với người đứng thứ 9 rồi. Lúc này người đàn ông đó bắt đầu kêu tất cả mọi người ngừng bỏ phiếu, đột nhiên số phiếu của người đứng thứ 9 lại tăng lên đột biến.
Nhìn số phiếu bầu đột biến rõ ràng là bị người khác thao túng.
Hơn nữa nhìn vào cách thao túng thì người xếp thứ 9 vẫn không thể vượt qua được người xếp thứ 8. Dường như là cố ý để cho Bạch Tiêu đứng ở vị trí cuối cùng, để ném cô cho sư tử ăn thịt!
Nhìn thấy thời gian càng lúc càng nhanh, đột nhiên Mạc Phi không kiểm chế được nữa.
Hắn tự mình ra tay, mau chóng nhập vài con số rồi tính toán ra một dãy số, sau đó hắn phân phát những con số đó cho từng nhân viên.
Muốn tinh toán với Mạc Phi hắn thì những người này còn non lắm.
Bạch Tô thấy người bên cạnh hét lên một tiếng chói tai sau đó khóc rống lên, hơn nữa tần suất càng lúc càng dày thì đột nhiên cô cảm thấy nghi hoặc.
Bạch Tô chậm rãi hé mắt nhìn những con số trên màn hình, cô bắt đầu nỉn thở!
Nếu như không hề hy vọng vậy thì khi từ bỏ thất vọng cũng sẽ không phải hồi hộp.
Thế nhưng bây giờ vị trí của cô đã gần đạt được vị trí thứ 9 trong bảng xếp hạng khiến Bạch Tô cũng trở nên hồi hộp.
Lúc này cửa lớn bị mở ra, thời gian bỏ phiếu đã kết thúc!
Thậm chí con số còn chưa hiển thị xem ai là người chiến thắng thì màn hình đột nhiên vụt tắt.
Lần này không guống với lần trước. Lần trước trước khi màn hình được tắt đi mọi người đều biết người xếp vị trí cuối cùng là ai, đại cục đã định.
Thế nhưng lần này tình hình không hề ổn, tất cả đều rất bí ẩn.
Màn hình tối đen khiến trái tim của tất cả mọi người đều đập thình thịch.
Một đám đàn ông cao to lực lưỡng đi vào, đeo lên cho mỗi người một bộ xích sau đó kéo ra quầy triển lãm trong sảnh lớn.
Bạch Tô cũng bị xích lại.
Đúng lúc này cô đột nhiên nghe thấy một tiếng hét, cô còn chưa kịp phản ứng thì tiếng thét chói tai của người bị nữ kia mới chỉ phát ra một nửa đã im bặt.
Đột nhiên máu tươi bắn lên mặt cô.
Lúc này Bạch Tô mới nhận thức được chuyện gì vừa mới xảy ra.
Cô sợ hãi nhìn lại phía sau, lúc này tấm màn đen phủ trên lồng sắt đã được vén lên.
Cô vừa mới quay đầu thì người phụ nữ tiếp chuyện với cô lúc đầu đã bịt mắt cô lại, nói: “Đừng quay đầu lại.”
Nói xong, trong lòng Bạch Tô đã biết kết quả.
Đồng thời, cảm giác thoát chết trong gang tấc lại đột nhiên ùa về…
Hóa ra khi một người chết có thể im ắng đến như vậy.
Thậm chí ngay cả một tiếng hét cũng không hét được hoàn chỉnh mà đã kết thúc rồi!
Bạch Tô ngây người.
Bạch Tô đi không vững, thậm chí người phụ nữ bên cạnh còn phải dìu cô vào một căn phòng khác. Tất cả mọi người phải thay một chiếc váy trong suốt, Bạch Tô không còn sức để mà giãy dụa.
Từ trước tới nay cô chưa từng tiếp xúc với cái chết gần như vậy huống chi người phụ nữ đó lại chết vì cô.
Nếu như không phải cô vượt qua số phiếu của cô ta thì có lẽ người phát ra tiếng hét chưa hoàn chỉnh đó phải là cô mới đúng!
Bạch Tô càng nghĩ càng sợ hãi.
Cô đi theo đoàn người lên khán đài.
Dưới khán đài, mọi người bắt đầu hưng phấn la hét vì những cô gái xuất hiện trên đó, thậm có còn có người huýt sáo.
Thế nhưng ở chỗ Bạch Tô và các cô gái đang đứng lại có ánh sáng cực kém, bọn họ không thể nhìn rõ rốt cuộc bên dưới có những gì, ngoại trừ đám đông phía dưới đông đúc như kền kền muốn ăn thịt người ra thì cô không cảm nhận được gì cả.
Đúng lúc này có người chậm rãi đi lên khán đài sau đó dùng tấm vải đen bịt mắt cô và những cô gái khác, đột nhiên cô lại chìm trong bóng tối.
Sau khi tất cả mọi người bị bịt mắt thì có một luồng sáng vô cùng mạnh chiếu vào.
Thế nhưng Bạch Tô và bọn họ vẫn không thể nhìn rõ bên dưới khán đài.
Cảm giác vừa bất lực vừa sợ hãu khiến mọi người đột nhiên trở nên hoảng loạn, trên khán đài còn có người phụ nữ bắt đầu khóc toáng lên.
Tinh thần cô ta giống như đã bị sụp đổ, bắt đầu điên cuồng la hét: “Cứu tôi với! Cứu tôi, tôi không muốn bị bán… Thả tôi ra! Sau này tôi không bao giờ đánh bạc nữa!”
Bạch Tô sợ hãi tới nỗi cả người run rẩy.
Cô không biết phía dưới khán đài có vài đôi mắt đang chăm chăm nhìn mình.
Trong đó có một đôi mắt tràn ngập lo lắng và đau đớn.