Bây giờ thời tiết đã trở nên hơi se lạnh, gió lạnh lùa vào bên trong khiến Bạch Tô hơi rùng mình. Bạch Tô vô thức túm chặt áo lại.
Đột nhiên Phó Vân Tiêu nâng cửa kính xe bên kía phía Bạch Tô lên, hoàn toàn đóng lại.
Bạch Tô vô thức nhìn Phó Vân Tiêu: “Anh làm gì thế?”
Lúc này Phó Vân Tiêu không trả lời Bạch Tô nữa, vẻ mặt của hắn vô cùng nghiêm túc, đánh tay lái đi về hướng khác. Bạch Tô kinh ngạc nhìn Phó Vân Tiêu, hỏi thêm lần nữa: “Phó Vân Tiêu, anh đang làm gì thế?”
Lúc này Phó Vân Tiêu mới ngẩng đầu lên nhìn về phía Bạch Tô, hắp chỉ đáp ba chữ: “Tới bệnh viện.”
Bạch Tô kinh ngạc nhìn Phó Vân Tiêu, hoàn toàn không thể tin nổi vào điều hắn vừa nói.
“Phó Vân Tiêu! Nếu như bây giờ chúng ta đi làm xét nghiệm vậy thì có thể bí mật chúng ta là anh em 90% có thể sẽ bị rò rỉ ra ngoài đó!”
Phó Vân Tiêu chỉ “ừm” một tiếng.
“Tôi không muốn đi.”
Bạch Tô thấy Phó Vân Tiêu lái xe càng lúc càng nhanh, thậm chí hắn thực sự đang lái xe đi tới bệnh viện. Bạch Tô kiên định nói một câu.
“Bạch Tô, trốn tránh không phải là cách.”
Phó Vân Tiêu ngước mắt lên nhìn Bạch Tô, nói.
Bạch Tô rối rắm nắm chặt tay, sau đó cô quay sang Phó Vân Tiêu: “Phó Vân Tiêu, tôi thừa nhận bây giờ tôi đang trốn tránh, thế nhưng tôi cảm thấy nếu như tôi trốn tránh thì sẽ tốt hơn so với bị mất mặt.”
“Anh cũng biết mà. Thực ra chuyện này đều có tổn thương vô cùng sâu sắc tới mọi người, chẳng anh bằng lòng đi đối mặt với tất thảy cả.”
“Anh có biết bản chất của chuyện này là gì không? Là chuyện xấu trong gia đình!”
“Nếu như chuyện này mà công bố ra ngoài thì sẽ vô cùng mất mặt. Mất mặt người mẹ đã khuất của tôi, mất mặt ông Phó, mất mặt người mẹ đã khuất của anh.”
“Anh có thể buông bỏ thù hận, anh có thể không so đo mẹ anh vì mẹ tôi mà chết, người bên phía gia tộc nhà mẹ anh sẽ chấp nhận sao?”
Bạch Tô nói rất nhiều, Phó Vân Tiêu cau mày nhìn Bạch Tô.
Sau khi Bạch Tô nói xong, Phó Vân Tiêu không hề giải thích bất cứ thứ gì mà chỉ tiếp tục lái xe như bay.
Bạch Tô thấy chiếc xe cách bệnh viện càng lúc càng gần, thậm chí cô không biết phải là thế nào cả. Cô chỉ có thể mím môi trân trân nhìn Phó Vân Tiêu.
Chuẩn bị lấy bản thân mình ra để bức bách.
“Được, Phó Vân Tiêu. Bây giờ tôi có một điều kiện, tôi có thể cùng anh đi làm xét nghiệm. Nhưng nếu như khi có kết quả xét nghiệm chúng ta là an hem thì anh sẽ phải để tôi tự do, từ nay trở đi không bao giờ gặp lại tôi nữa.”
Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô.
“Tôi không tin chúng ta là anh em.”
“Anh còn nhớ không, lúc trước Tiểu Bạch bị bắt cóc, khi chúng ta cùng tới bệnh viện có một bác sỹ đã nói với tôi, dường như IQ của Tiểu Bạch kém hơn so với các bạn cùng trang lứa.”
Trước kia, Bạch Tô không chú ý tới chuyện này.
Thế nhưng khi ghép tất cả mọi chuyện lại một chỗ thì đột nhiên cảm thấy tất cả mọi chuyện đều không bình thường.
Mỗi một chứng cứ đều đang chứng minh cô và Phó Vân Tiêu là anh em!
Cô ngủ cùng Phó Vân Tiêu rồi!
Không những ngủ cùng! Năm đó cô còn cố chấp sinh Bạch Tiểu Bạch ra.
Trí óc của Bạch Tiểu Bạch có vấn đề, mặc dù nhiều lúc cô chỉ cảm thấy Tiểu Bạch hơi ngốc một chút thôi chứ không phải con bé có vấn đề về trí óc.
Nhưng mà cô cũng không biết rõ.
Truyện đề cử: Đưa Cơ Trưởng Về Làm Vị Hôn Thê
Trẻ con trước 4, 5 tuổi đều không thể nhìn ra sự khác biệt về trí óc.
Thậm chí trí óc của trẻ con khi còn nhỏ cũng không khác biệt lớn với trí óc của động vận là mấy.”
Khác biệt thật sự đó là sau khi 5 tuổi.
Nói cách khác, sau này những bạn bè cùng trang lứa với Tiểu Bạch sẽ càng ngày càng thông minh, còn trí óc của con bé có thể sẽ chỉ dừng lại ở giai đoạn này.
Vĩnh viễn thua kém, không thể theo kịp.
“Là lỗi của tôi, tôi sai rồi Phó Vân Tiêu. Tất cả là lỗi của tôi.”
Bạch Tô đau khổ ôm lấy mặt, nhưng mà nước mắt cô không tự chủ được mà rơi xuống.
Cô sai rồi.
Cô rất đau khổ.
Phó Vân Tiêu rút một tờ khăn giấy ra đưa cho Bạch Tô, sau đó còn chăm chú giúp cô lau nước mắt, nói với cô: “Tiểu Bạch rất thông minh.”
“Phó Vân Tiêu, anh đừng lừa mình dối người.”
Bạch Tô vừa bất lực vừa chống đối nói lại với Phó Vân Tiêu.
“Anh nói tôi trốn tránh cũng vô dụng, vậy cách chứng minh này của anh cũng chỉ là trốn tránh một cách tích cực mà thôi.”
“Bạch Tô, kết quả có thể chứng minh. Bây giờ em chỉ đang hiểu lầm mà thôi.”
Phó Vân Tiêu cố gắng thuyết phục Bạch Tô.
Thế nhưng Bạch Tô lại chán nản nhìn Phó Vân Tiêu: “Phó Vân Tiêu, vậy anh nói cho tôi biết, nếu như kết quả lại chứng minh chúng ta thật sự là anh em thì sao? Anh không thấy đây giống như một câu chuyện cười sao?”
Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô, hắn cũng hơi giận dữ: “Làm sao tôi có thể chứng minh với em là tôi nói đúng đây? Bạch Tô! Em tin tôi đi, tôi đã cho người điều tra lại chuyện ba mẹ em ly hôn, thực ra rất có thể em không phải là con gái của ông Phó.”
Những điều này, vốn dĩ Phó Vân Tiêu vẫn còn chưa nắm chắc 100% trong tay.
Tất cả cũng chỉ là suy đoán.
Bởi vì… sau khi trở lại thôn, Bạch Tiên Dũng như trở thành một người thần kinh, không thể chứng thực được.
Mà chuyện giữa vợ chồng với nhau, chỉ có vợ chồng mới có thể nói rõ.
Người có thể chứng thực chuyện này chỉ cos duy nhất một người… đó chính là người con trai lớn của Bạch Tiên Dũng và Bạch Tuyết.
Nhưng mà người trong thôn chỉ biết con trai lớn của Bạch Tiên Dũng sau khi đi học đại học thì không quay lại nữa, còn có người nói anh ta đã ra nước ngoài du học, có thể đã định cư ở nước ngoài rồi.
Người con trai lớn tên là Bạch Minh.
Phó Vân Tiêu đang tích cực cho người đi tìm kiếm Bạch Minh.
Bình thường nếu như chưa chắc chắn thì Phó Vân Tiêu tuyệt đối sẽ không nói chân tướng cho Bạch Tô biết.
Thế nhưng bây giờ Phó Vân Tiêu nhìn thấy dáng vẻ như bị tra tấn của Bạch Tô thì thực sự hắn không thể chịu nổi… hắn chỉ có thể nói chân tướng sự việc cho Bạch Tô biết.
Bạch Tô sững sờ, cô khó tin nhìn về phía Phó Vân Tiêu: “Anh nói thật không? Anh đã điều tra lại chuyện về ba mẹ tôi sao?”
“Đúng. Ba em tên là Bạch Tiên Dũng, ông có một người con trai tên là Bạch Minh.”
“Ba tôi…”
Bạch Tô thì thào nói: “Đúng, gọi điện thoại cho Bạch Tiên Dũng trước đã, tôi có cách liên lạc với ông ấy!”
Nói xong Bạch Tô cầm điện thoại lên kêu Phó Vân Tiêu gọi điện thoại.
Phó Vân Tiêu không khỏi nhíu mày.
Hắn chăm chú nhìn Bạch Tô, suy nghĩ hồi lâu sau đó mới nói: “Em đã gặp Bạch Tiên Dũng rồi sao? Nhìn thấy một Bạch Tiên Dũng bình thường giống như bao người bình thường khác sao?”
“Sao lại nói là giống như người bình thường?”
Bạch Tô kinh ngạc nhìn Phó Vân Tiêu, cô hoàn toàn không hiểu Phó Vân Tiêu đang hỏi gì.
Phó Vân Tiêu không giải thích, hắn chỉ nói: “Trả lời tôi.”
Hắn đã hỏi quản gia trong nhà tại sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này. Đã nhiều năm như thế nhưng không ai nghi ngờ về hắn và Bạch Tô, thậm chí sau khi mẹ Thời Sơ của hắn qua đời thì người trong nhà họ Phó đã thoải thuận ngầm với người nhà bên ngoại của mẹ là không được phép nhắc tới cái tên Bạch Tuyết nữa.
Bởi vì… nghe nói bên ngoại nhà Thời Sơ đã dùng cách mà họ cảm thấy đúng để kết thúc mọi chuyện.