Bạch Tô nghĩ tới đây thì trong lòng cảm thấy vô cùng đau buồn.
Thế nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định.
Cô hít một hơi thật sâu, đặt điện thoại sang một bên sau đó ấn nút tắt nguồn.
Sau đó cô đứng dậy, chậm rãi bước xuống giường rồi đi ra khỏi cửa.
Trời mới chỉ hơi rạng sáng, phía Bắc thành phố vẫn đang bị màn đêm bao trùm. Bạch Tô nhìn đồng hồ treo tường, cô không ngủ được.
Thực ra suy nghĩ kỹ một chút thì lúc ngất đi cũng thật hạnh phúc.
Ít ra khi mê man như vậy cũng sẽ không phải nghĩ tới những điều không nên nghĩ.
Nhưng mà nếu tỉnh dậy thì cô phải đối mặt với những thứ mà cô không muốn đối mặt rồi.
Bạch Tô chậm rãi bước xuống lầu, khi ra ngoài thì đúng lúc nhìn thấy Lâm Lập đang pha trà, hương trà tỏa ra tứ phía, cả căn phòng dào dạt hương thơm của trà. Hương trà khiến người thức đêm không hề cảm thấy cô đơn hay phiền muộn, ngược lại còn khiến người ta có cảm giác yên tĩnh đến lạ kỳ.
“Tỉnh rồi à?”
Nghe thấy tiếng bước chân, Lâm Lập chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Bạch Tô sau đó nói.
Bạch Tô khẽ “ừm” một tiếng, cô chậm rãi đi xuống lầu sau đó bước tới bên cạnh Lâm Lập.
“Ngồi xuống uống trà đi.”
Lập Lập đưa cho Bạch Tô một chén trà, kêu cô ngồi xuống.
Bạch Tô ngồi xuống đối diện với Lâm Lập, cô thở dài một hơi.
Dường như Lâm Lập không hề nghe thấy tiếng thở dài của Bạch Tô. Hắn cũng không hỏi tại sao Bạch Tô lại thở dài mà chỉ nghiêm túc nói một câu: “Uống thử xem trà tôi pha có ngon không.”
Bạch Tô cầm chén trà lên sau đó mới hỏi Lâm Lập.
“Anh Lâm, tại sao muộn thế này rồi anh vẫn chưa đi ngủ?”
Lâm Lập khẽ cười: “Từ nhỏ tôi đã được nuôi dưỡng thói quen không thể ngủ được vào ban đêm rồi.”
“Tại sao?”
Bạch Tô tò mò nhìn Lâm Lập: “Nếu như ban đêm không ngủ thì cuộc đời này thật gian nan.”
“Không biết việc ngủ có ý nghĩa gì.”
Lâm Lập uống một hớp trà sau đó mới chậm rãi nói.
Bạch Tô không tiếp lời, cô cũng không biết phải nói thêm gì nữa. Câu hỏi này cô cũng không thể trả lời được, đi ngủ thôi mà cũng cần phải có ý nghĩa sao?”
Lúc này Lâm Lập lại chậm rãi lên tiếng, hắn hờ hững kể lại: “Trước kia khi còn làm sát thủ thì phải chọn thời gian lúc người ta yếu ớt nhất mà ra tay, vì thế vào mỗi đêm khuya tĩnh lặng đều phải suy nghĩ và chờ đợi đến giây phút đi săn.”
“Vậy thì thật đáng thương.”
Bạch Tô thở dài ai oán sau đó uống cạn chén trà.
Khóe miệng Lâm Lập khẽ cong lên nở một nụ cười: “Sao lại đáng thương?”
“Anh Lâm không ngủ là bởi vì để giết hại người khác, vì thế việc hy sinh giấc của đối với anh Lâm mà nói thật sự rất đáng thương.
“Mà những người bị giết hại cũng rất đáng thương.”
Bạch Tô thành thực nói. Lúc này Lâm Lập lại ngước mắt lên nhìn Bạch Tô: “Không hề đáng thương, tôi cầm tiền của người ta làm việc cho người ta, từ đó khiến cuộc sống của tôi ổn định hơn rất nhiều. Tôi không đáng thương.”
“Đối phương đắc tội với người ta, hơn nữa cũng không biết cách tự bảo vệ bản thân mình, vốn dĩ chính là mắt xích cuối cùng trong chuỗi thức ăn, bị xử lý cũng không có gì là đáng thương.”
Khi Lâm Lập nói chuyện, hắn bắt đầu lau chùi ấm trà. Nhưng mà động tác này khiến Bạch Tô cảm thấy giống như Lâm Lập đang lau chùi dao kiếm vậy.
Nhưng mà lúc này, Lâm Lập đột nhiên nhìn Bạch Tô, nói với cô: “Bạch Tô, cô có biết tại sao tôi lại khiến cô tiếp cận tôi không?”
Bạch Tô chỉ cười.
Trước kia, đối với ám chỉ lộ liễu như thế này của Lâm Lập thì Bạch Tô nhất định sẽ giữ khoảng cách với hắn sau đó với hắn cô không hề muốn tiếp cận hắn.
Nhưng mà hôm nay, sau khi Lâm Lập đưa ra câu hỏi, Bạch Tô chỉ hỏi một câu: “Tại sao?”
Lâm Lập nghiêm túc nhìn Bạch Tô, ánh mắt thâm trầm tràn ngập tán thưởng. Hắn chậm rãi nói: “Bởi vì cô lương thiện.”
“Sự lương thiện của cô là xuất phát từ tận đáy lòng, vì người khác mà hy sinh. Tôi cảm thấy hiếm thấy, muốn tìm hiểu xem rốt cuộc những người như cô có suy nghĩ như thế nào.”
Câu trả lời này khiến Bạch Tô hơi bất ngờ.
“Tôi là anh Lâm Lập dường như chưa từng tiếp xúc cặn kẽ, tại sao anh Lâm Lập lại cảm thấy tôi lương thiện thế?”
Bạch Tô tò mò hỏi một câu.
Lâm Lập lại nhìn Bạch Tô chăm chú.
Giọng nói của hắn hơi khàn khà nhưng cũng rất tự nhiên giống như đang nói chuyện phiếm.
“Bởi vì tôi đã từng điều tra cô.”
Nhắc tới hai chữ “điều tra”, Lâm Lập tỉ mỉ quan sát vẻ mặt của Bạch Tô.
Theo như quan sát của hắn, Bạch Tô không hề tức giận.
Vẻ mặt của Bạch Tô vẫn thản nhiên như thường, thậm chí còn có chút lạnh nhạt.
Không hề có dấu hiệu của sự tức giận, cô chỉ hỏi thêm vào một câu: “Thế anh đã điều tra ra được gì rồi?”
Bạch Tô cũng không ngờ cô sẽ bình thản ngồi đây trò chuyện những vấn đề này với Lâm Lập.
Lâm Lập lẳng lặng nhìn Bạch Tô sau đó chậm rãi lên tiếng: “Hy vọng cô nghĩ nhiều hơn cho bản thân cô. Thực ra trên thế gian này có rất nhiều lý do để đối mặt với những tổn thương. Tôi lại không mong cô dám yêu dám hận.”
Sau khi Bạch Tô nghe xong những lời này thì cô cho rằng Lâm Lập đã đoán ra chuyện cô tới đây tìm hắn là để nhờ hắn giúp đỡ.
Vì thế cô nở một nụ cười bất đắc dĩ: “Bởi vì tôi yêu Phó Vân Tiêu, vì thế những hy sinh của tôi đều là cam tâm tình nguyện.”
Lâm Lập không nói tới những thứ này.
Hắn ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường: “Cô Bạch, tới giờ đi ngủ của tôi rồi. Tôi về phòng nghỉ ngơi trước đây.”
Nói xong Lâm Lập liền đứng dậy, chậm rãi đi vào phòng của hắn.
Bạch Tô đột nhiên bật dậy sau đó chạy nhanh tới chỗ Lâm Lập, vội vàng nói với hắn: “Anh Lâm, tôi có chuyện muốn nhờ anh giúp!”
“Chuyện gì?”
Lâm Lập quay đầu nhìn Bạch Tô.
Bạch Tô lẳng lặng nhìn Lâm Lập, cô do dự hồi lâu sau đó mới nói: “Anh Lâm, anh có thể giả vờ là bạn trai của tôi được không? Ngày mai tôi lên sóng tôi sẽ nói tôi không muốn gả cho Phó Vân Tiêu nữa.”
Khi Bạch Tô nói những lời này, trên gương mặt cô còn nở nụ cười.
Nhưng trong lòng lại rỉ máu.
Lâm Lập chỉ quay đầu lại lẳng lặng nhìn Bạch Tô, nói: “Được. Cô muốn tôi làm như thế nào?”
Bạch Tô mím môi: “Tôi cũng không biết nên làm như thế nào nữa, hy vọng anh Lâm có thể giúp tôi tập hợp giới truyền thông lại sau đó để cho cả thế giới biết tôi không phải là một người tốt! Tôi là một người đàn bà thối rữa chuyên đi quyến rũ đàn ông.”
Khi Bạch Tô nói ra những lời này, ánh mắt của Lâm Lập nổi sóng cuồn cuộn.
Thấy Bạch Tô nói những lời này trong lòng hắn cũng cảm thấy có chút rối rắm thế nhưng hắn vẫn đáp lại cô một tiếng: “Được.”
“Cảm ơn.”
Bạch Tô cúi người trước Lâm.
Sau khi cúi người xong Bạch Tô liền đứng thẳng dậy sau đó chậm rãi đi lên lầu.
Khi về tới phòng ngủ khi nãy, cô lẳng lặng nhìn màn đêm bên ngoài cửa sổ đã dần sáng lên, trời đã hừng đông.
Cô quay đầu lại nhìn đồng hồ treo tường, cầm điện thoại lên bật nguồn sau đó gọi điện cho Phó Vân Tiêu.
Cô nói với Phó Vân Tiêu: “Phó Vân Tiêu, tôi không muốn tới tham gia hôn lễ của chúng ta nữa, tôi không yêu anh. Tôi cũng không ngờ tôi đã giấu thân phận của mình tốt như thế nhưng vẫn bị phát hiện, có lẽ bây giờ anh đã biết tôi là con gái của Bạch Tuyết rồi nhỉ. Tôi tới bên cạnh anh, thực ra tất cả đều là để báo thù.”