Bạch Tô chậm rãi đi tới, vừa chia sushi cho mọi người, vừa cầm một miếng sushi thả vào miệng mình nói, "Con cũng không biết là học với ai."
"Trong trí nhớ, lúc nhà chúng con ăn thịt cừu xiên nướng, mẹ con sẽ đưa con đi mua một hộp sushi."
Khi đó, nhà Bạch Tô rất nghèo.
Số lần mẹ cô đưa cô đi ăn đồ nướng rất ít, Bạch Tô đã từng cảm thấy cách ăn này là cách mẹ cô tiết kiệm tiền.
Xe đẩy bên đường bán sushi với giá sáu tệ, Bạch Tô ăn nửa miếng sushi là no rồi.
Nhưng, xâu thịt cừu sáu tệ chỉ có thể nướng ba xiên, không thể nào ăn no được.
Cho nên sushi kết hợp với thịt cừu xiên nướng, đại khái chính là một cách tiết kiệm tiền.
Ban đầu, Bạch Tô còn vì cách làm này mà không vui.
Sau đó, mẹ nằm viện, cũng không thể cùng cô đi ăn thịt cừu xiên được nữa, mà cô lại hoài niệm cách mẹ cô kết hợp thịt cừu xiên với sushi.
Ông Phó hơi nhíu mày một cái, ánh mắt một mực quan sát Bạch Tô.
Nhìn chòng chọc hồi lâu mới thu hồi ánh mắt nói một tiếng, "Rất ngon."
"Tôi hơi mệt một chút, không ăn nữa, về phòng nghỉ ngơi trước đây."
Ông Phó bỗng nhiên đứng dậy, chống gậy đi vào trong nhà.
Chỉ để lại Bạch Tô đứng tại chỗ cảm thấy có chút kỳ lạ, cô nói sai cái gì rồi sao?
"Ông Phó không thích ăn sushi?"
Không thể vì cái này chứ... Nhưng ông Phó cũng không ăn cái gì cả.
Bạch Tô đem ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Phó Vân Tiêu, Phó Vân Tiêu chỉ đi tới bên cạnh Bạch Tô kéo Bạch Tô vào trong lòng, chậm rãi dẫn cô tới chỗ bên cạnh mình ngồi xuống, "Được rồi, chúng ta tiếp tục ăn đi, em nhìn xem, tối nay trăng sáng đẹp như vậy, đừng phụ lòng ánh trăng xinh đẹp này."
"Khụ khụ."
Phó Vân Tỷ ở bên cạnh không nhịn được nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, tỏ ý, hắn vẫn còn ở đây.
Đừng thể hiện tình cảm như thế.
Nhưng Phó Vân Tiêu chỉ nhàn nhạt nhìn Phó Vân Tỷ một cái, lại cầm một miếng sushi do Bạch Tô làm bỏ vào trong miệng, khen một câu, "Ngon."
"Có thật không?"
Bạch Tô cũng cầm một miếng bỏ vào trong miệng, kết quả vừa bỏ vào trong miệng, liền cảm nhận được mùi mù tạc cay nồng nặc.
Cô ăn sushi không thích cho mù tạc, mà sao Phó Vân Tiêu lại cảm thấy ngon nhỉ.
Nhưng, khi cô đem sushi bỏ vào trong miệng, liền nhìn thấy vẻ mặt vui tươi của Phó Vân Tiêu, cô biết mình đã bị lừa, Phó Vân Tiêu cố ý lừa cô ăn mù tạc.
Nước mắt Bạch Tô sắp trào ra.
Muốn nôn ra nhưng đã nuốt xuống đến họng rồi, chỉ có thể cố gắng nuốt vào, sau đó dùng ánh mắt oán hận nhìn về phía Phó Vân Tiêu.
Sau khi ăn xong, Bạch Tô thật sự không chịu nổi nữa, cô đứng dậy đi vào trong nhà, muốn uống một ngụm nước.
Đến khi uống vào, vị mù tạt nồng đậm trong miệng mới hòa tan ra một chút.
Cô thỏa mãn uống hết một ly nước mới đi ra ngoài, nhưng vừa quay người cô liền thấy trong tay dì Lưu đang cầm một thứ gì đó chuẩn bị mang lên lầu.
Động tác vô cùng thận trọng.
"Dì Lưu."
Bạch Tô chỉ là muốn cùng dì Lưu chào hỏi một tiếng, nhưng dì Lưu nghe được giọng Bạch Tô liền theo bản năng giấu đồ trong tay ra sau lưng.
Không giấu còn không sao, giấu đi như vậy làm Bạch Tô càng thấy nghi ngờ hơn, Bạch Tô chậm rãi đi tới trước mặt dì Lưu, cùng dì Lưu nói một tiếng, "Sao vậy? Dì Lưu, sau lưng dì có đồ gì không thể để tôi nhìn thấy sao?"
"Không có."
Dì Lưu tỏ ra có chút lúng túng, "Chỉ là những thứ này cô Bạch nhìn rồi sẽ không tốt."
"Là cái gì?"
Bạch Tô nghi hoặc nhìn về phía dì Lưu.
Dì Lưu rõ ràng có chút do dự không muốn lấy ra.
Ngay tại thời điểm hai người giằng co, bỗng ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Phó Vân Tiêu chậm rãi đến gần, hắn đi từ từ đến bên cạnh Bạch Tô, cùng Bạch Tô nói, "Phó Vân Tỷ nói cùng nhau chơi trò chơi, anh đang tìm em, hóa ra em ở đây."
Đến khi hắn đi tới trước mặt Bạch Tô, mới phát hiện lúc này Bạch Tô và dì Lưu có chút không ổn.
"Sao vậy?"
Phó Vân Tiêu theo bản năng hỏi một câu.
Ánh mắt sắc bén của hắn liếc thấy vật trong tay dì Lưu.
Là một vật giống một cái khung ảnh.
Phó Vân Tiêu cảm giác được ánh mắt Bạch Tô đang nhìn đồ vật trong tay dì Lưu, cho nên Phó Vân Tiêu liền tự nhiên lấy vật trong tay dì Lưu ra.
"Đây là cái gì?"
Lúc hắn cầm được, liền tự nhiên mở lớp da trâu bọc ở bên ngoài ra, vừa vặn lộ ra một cái khung ảnh.
Hóa ra đó chỉ là một khung ảnh bình thường, từ bên trong quan sát còn có chút ố vàng và cũ kỹ, tại sao dì Lưu lại cẩn thận như vậy?
Bạch Tô buồn bực nhìn Dì Lưu.
Dì Lưu vội vàng lấy lại chiếc khung ảnh trong tay Phó Vân Tiêu, cúi đầu chào Phó Vân Tiêu một cái, "Cậu chủ, tôi trở về phòng trước."
" Được."
"Dì có thời gian thì đem tấm hình này đi in ra cho tôi một tấm, tôi muốn giữ lại."
" Được."
Phó Vân Tiêu không giữ dì Lưu lại, còn dì Lưu ôm bức hình vội vã rời đi.
Vốn dĩ khung ảnh chỉ tiếp xúc giữa hai người, Bạch Tô đương nhiên không biết có điều gì trong album khiến dì Lưu lo lắng như vậy.
Hơn nữa cô không biết vì sao cô lại cảm giác toàn bộ người trong nhà họ Phó đều rất thân thiện với cô, duy chỉ có dì Lưu này lại nhìn cô tràn đầy thù địch.
"Đó là hình gì vậy?"
Bạch Tô bị Phó Vân Tiêu ôm vào lòng chậm rãi đi ra ngoài, cô ngẩng đầu nhìn Phó Vân Tiêu hỏi một câu.
"Là ảnh mẹ anh lúc còn trẻ."
Phó Vân Tiêu một chút che giấu cũng không có.
"Thật sao?"
Bạch Tô có chút nghi ngờ hỏi một câu.
Ý thức được sự nghi ngờ của Bạch Tô, Phó Vân Tiêu đứng yên, hắn dừng bước lại nghiêm túc cúi đầu nhìn về phía Bạch Tô, lúc này mới hỏi, "Sao vậy? Không tin phải không? Thật mà."
"Vậy thì em tin."
Bạch Tô thu hồi nghi ngờ của mình, thật là kỳ lạ, hôm nay cũng không biết là chuyện gì, luôn cảm thấy tất cả mọi thứ đều rất kỳ lạ.
Qua thật lâu, Bạch Tô mới lên tiếng, "Ảnh mẹ anh tại sao dì Lưu không cho em xem?"
"Có thể là do dì Lưu cũng không biết em muốn xem, nếu như em muốn biết mẹ anh nhìn như thế nào, anh có thể đưa em đến chỗ mẹ anh đã từng ở."
Phó Vân Tiêu nghiêm túc cùng Bạch Tô nói một câu.
Nhưng Bạch Tô chỉ gật đầu một cái.
" Được, có cơ hội thì đi. Hôm nay không đi nữa, hôm nay mệt quá."
Cô vừa nói, vừa ngáp một cái.
Phó Vân Tiêu trực tiếp ôm ngang Bạch Tô lên, "Nếu mệt như vậy, cũng không nên đi bộ nữa, anh giúp em giảm bớt gánh nặng."
Nói xong, hắn liền đem Bạch Tô trực tiếp ôm lên xe, thậm chí còn không chào hỏi câu nào, trực tiếp lái xe đưa Bạch Tô đi.
"Phó Vân Tiêu, anh đừng như vậy, chúng ta còn chưa thông báo cho Phó Vân Tỷ là chúng ta đi về đâu."
Bạch Tô phản kháng nói một câu.
Phó Vân Tiêu thì tỏ ra rất dửng dưng, "Vậy anh gọi điện thoại thông báo cho nó. Quan trọng nhất vẫn là việc nghỉ ngơi của em."