Bạch Tô ngồi trong phòng phát trực tiếp, đây là lần đầu tiên cô phát trực tiếp, thậm chí, cô còn không biết cần phải nói gì.
Nói không căng thẳng, thật ra thì cũng không căng thẳng lắm, cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần phát trực tiếp rồi, nên đương nhiên sẽ không căng thẳng.
Nhưng, mỗi lần hơi liếc nhìn về số người trong phòng ở góc trên bên phải màn hình thì cô lại căng thẳng.
Khi có người mới đi vào, cô cũng bắt đầu căng thẳng.
Sau đó, cô tìm một mảnh vải che góc đó đi, sau đó mới tiếp tục phát trực tiếp.
Không thấy số người trong phòng, cũng không nhìn thấy có ai vừa vào, giống như đang tự nói chuyện với chính mình vậy.
Tổ công tác vì muốn việc phát trực tiếp của cô tốt hơn liền trực tiếp đưa cho cô cầm một chiếc điện thoại mới.
Bạch Tô ngồi trước máy quay, lúng túng một hồi, mới cùng mọi người nói, "Bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ phát trực tiếp rõ ràng hơn, hôm nay là một buổi thử nghiệm, nếu như buổi phát trực tiếp hôm nay không thành công, sau này tôi có thể sẽ không xuất hiện nữa."
Nói đến đây, Bạch Tô vẫn không khỏi nở nụ cười.
Sau đó, cô mới chậm rãi nói, "Vì tôi không biết phải nói gì, nên bây giờ tôi sẽ kể cho mọi người một chút chuyện quá khứ của tôi."
"Tôi lớn lên cùng mẹ ở một khu dân cư cũ nát, cha thì không rõ. Từ lúc tôi có thể nhớ được mọi chuyện, cha tôi ở đâu tôi cũng không biết, sau đó tôi lớn lên cùng mẹ, những năm này mẹ tôi cũng không tái hôn."
"Tình đầu của tôi là Phó Cảnh Hoài, Phó Cảnh Hoài là một bác sĩ thiên tài, sau khi mẹ tôi bị bệnh, tôi liền khao khát trở thành bác sĩ để có thể chữa trị cho mẹ, nhưng, tôi không phải là một thiên tài, tôi chỉ là một cứ con gái cố gắng liều mạng muốn giúp mẹ tỉnh lại."
"Để tiết kiệm chi phí chữa bệnh cho mẹ, tôi vừa đi làm, vừa đi học, cuộc sống tôi vô cùng u ám, lúc đó tôi gặp được Phó Cảnh Hoài."
"Tôi lúc đó, ngây ngây ngô ngô."
Bạch Tô tìm lại những album ảnh trên mạng xã hội của cô, bây giờ cô đã chỉnh album thành chế độ chỉ mình tôi, cô tìm lại những bức hình lúc cô và Phó Cảnh Hoài còn ở bên nhau.
Mấy tấm ảnh của cô là ảnh tự sướng, còn mấy tấm ảnh của Phó Cảnh Hoài là chụp lén.
Khi đem những bức hình này giơ lên cho mọi người xem, cô bỗng nhiên có chút hụt hẫng, "Thật ra tôi cứ nghĩ sau này mình nhất định phải gả cho Phó Cảnh Hoài, tôi lúc ấy cũng tự ti nghĩ rằng, tôi có thể cũng sẽ không lấy được hắn, nhưng tôi ngây thơ cho là chỉ cần tôi đủ cố gắng thì nhất định có thể gả cho hắn."
Bạch Tô tiếp tục nói.
Nói đến đây tâm trạng cô bắt đầu trùng xuống.
Màn hình đã bị che đi, chỉ có máy thu hình là đang được bật.
Cho nên Bạch Tô cũng không biết, người xem phát trực tiếp của cô lúc này đã biến thành mấy chục ngàn người.
Lúc đầu mọi người đều vào xem với cảm giác phấn khích xem náo nhiệt, nhưng ở thời điểm Bạch Tô lạc lõng, một mảng bình luận đều đang khích lệ Bạch Tô.
"Tôi nhớ tới mối tình đầu của tôi! Đau lòng!"
Một cái bình luận bay qua.
"Vừa cùng mối tình đầu chia tay."
Lại một bình luận nữa bay qua.
Bạch Tô nói tiếp, phía dưới từng cái từng cái bình luận cứ lướt qua.
"Hôm nay vừa tham gia đám cưới của thanh mai trúc mã xong, sau này có người khác chăm sóc cậu, tôi vừa vui vừa buồn."
"Thật vui khi tôi bắt đầu biết yêu thì gặp được cậu."
Từng cái từng cái bình luận đều là kêu khóc.
Tất cả đều có thể hiểu được nỗi buồn của Bạch Tô.
Lúc này, Bạch Tô lại tiếp tục nói, "Tôi sau này, vì sự phản đối của cha mẹ, tôi cùng Phó Cảnh Hoài vẫn cùng nhau cố gắng. Nhưng Phó Cảnh Hoài đi nước ngoài, còn tôi bị người ta gài bẫy cùng người khác xảy ra quan hệ."
Cô cũng không nói ra là ai, vì muốn bảo vệ nhân phẩm cho Từ Trường Thư.
Cô nói tiếp, "Lúc đó tôi cứ nghĩ đó là Phó Cảnh Hoài, thậm chí sau đó khi mang thai, tôi còn có chút ngạc nhiên mừng rỡ, tôi cho là có đứa trẻ, cha mẹ hắn có thể sẽ chấp nhận tôi."
"Nhưng, sau đó tôi mới biết, Phó Cảnh Hoài cứ nghĩ là tôi đã ra nước ngoài trước rồi, liền bị lừa đi, còn đứa trẻ tôi đang mang không biết là của ai."
"Năm đó, tôi đau đớn quyết định sinh đứa bé ra, tôi muốn để nó biết, cho dù không có ba, nhưng mẹ cũng có thể cho con đầy đủ yêu thương, để con yêu cái thế giới này."
"Năm đó, sự nghiệp của tôi xảy ra việc ngoài ý muốn, tôi bị đuổi khỏi ngành y vì một đánh giá sai lầm."
"Tôi chịu đựng rất lâu, sau đó không chịu đựng nổi nữa, ngày nào cũng lo tiền thuốc men, tiền sinh hoạt. Khi đang bán rượu trong quán bar, tôi gặp Phó Vân Tiêu cũng đang thất tình giống như tôi."
"Tôi không biết hắn có bao nhiêu thất vọng mới phải đi tìm một cái hợp đồng hôn nhân, nhưng tôi biết đây là cơ hội để tôi có thể giúp cho con mình sống tiếp!"
Bạch Tô nói đến đây, thật sự có chút khổ sở, nước mắt của cô không kiềm được mà chảy xuống.
...
Phòng thư kí, một mảnh yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều thận trọng nhìn hình ảnh trên điện thoại và lặng lẽ nghe.
Phó Vân Tiêu từ trong phòng làm việc đi ra, cũng không cảm thấy có gì không ổn.
Nhưng, chợt nghe thấy tiếng khóc của ai đó.
Sau đó... Càng nhiều tiếng khóc vang lên.
Hắn chỉ cầm ly đi rót ly nước, lại phát hiện trong công ty có rất nhiều người phụ nữ bắt đầu vây thành một nhóm, đang thút thít cùng nhau xem cái gì đó, sau đó, khi nhìn thấy Phó Vân Tiêu xuất hiện liền cất điện thoại đi sợ hãi trở về chỗ ngồi, nhưng hốc mắt đỏ au, rõ ràng là dấu vết của việc vừa khóc xong!
Phó Vân Tiêu cau mày, trở về phòng làm việc.
Lại thấy Lâm Đạt đang lau nước mắt.
Toàn bộ phòng thư ký đang khóc...
Phó Vân Tiêu nghiêm túc đến gần, người kia vội vàng giấu điện thoại đi, có thể là vì quá gấp liền trực tiếp tháo tai nghe xuống.
Lúc này, giọng Bạch Tô đang phát trực tiếp truyền đến, "Sau đó, Phó Vân Tiêu và tôi mới phát hiện, thật ra Bạch Tiểu Bạch chính là con của hai chúng tôi, đây là một trò đùa của thượng đế. Mà tôi cũng phải cảm ơn thượng đế, vì đã tặng Phó Vân Tiêu cho tôi."
Bạch Tô phát trực tiếp?
Phó Vân Tiêu cầm điện thoại lên, chăm chú xem.
Tất cả những người có mặt tại đó đều nín thở.
...
Trong phòng phát trực tiếp, Bạch Tô nói đến đây liền hít một hơi thật sâu.
Chìm đắm quá nhiều kỷ niệm buồn trong quá khứ, tâm trạng bây giờ của Bạch Tô cũng không thể giải tỏa được, cô thật sự không biết nói gì nữa.
Ban đầu thời gian quy định phát trực tiếp là một giờ, cô nhìn một chút, vẫn còn hai mươi phút nữa mới được một giờ đồng hồ.
Nhưng quả thực không còn gì để nói nữa, bởi vì buồn, nên không nhớ nổi phải nói gì.
Bạch Tô chỉ có thể bất đắc dĩ nói một câu, "Lần đầu tiên phát trực tiếp, không biết phải nói gì, thật là buồn, tôi đi hóng mát một chút, tạm biệt."
Cô nói xong, chuẩn bị tắt đi, liền gỡ tấm vải đang che màn hình xuống, kết quả, trong phòng phát trực tiếp có mấy chục triệu người đang xem!
Trong nháy mắt Bạch Tô bị dọa sợ một tay vội vàng tắt đi.
Nhưng... Cô vừa xoay người đi ra khỏi phòng phát trực tiếp, lại phát hiện, Phó Vân Tiêu không biết đã đến đây từ lúc nào!