Mặc dù cô chưa nói gì về chuyện tiếp theo, nhưng cô có thể đoán được cô sẽ phải đối mặt với tinh phong huyết vũ như thế nào! ( Tinh phong huyết vũ: mô tả bầu không khí nguy hiểm hoặc là hoàn cảnh giết người điên cuồng..)
Phó Vân Tiêu lẳng lặng trả lời một câu, "Đây là có ý gì?"
"Anh... Anh... Khoảng thời gian ở trên máy bay xảy ra một chút chuyện."
Lâm Đạt run run nói.
"Chuyện gì?"
"Tôi không dám nói, anh nên tự mình xem đi."
Nói vậy, Lâm Đạt liền đem điện thoại của mình tới trước mặt Phó Vân Tiêu.
Phía trên chính là bức ảnh Phó Cảnh Hoài cùng Bạch Tô đang hôn nhau, cùng với một số bình luận khó nghe.
"Nhàm chán."
Phó Vân Tiêu trả lại điện thoại cho Lâm Đạt.
Tiếp tục cúi đầu nghiêm túc nhìn tài liệu trên tay.
Lâm Đạt do dự hồi lâu, nhưng vẫn đoán không ra...Ý tổng giám đốc là gì?
Không quan tâm?
Vậy có thể nói anh thật sự yêu thư kí Bạch!
...
Cả một buổi tối Bạch Tô không ngủ, lúc gần sáng mới ngủ thiếp đi.
Cô mơ mơ màng màng cảm giác được dưới lầu hình như có tiếng động.
Cô muốn mở mắt ra nhìn một chút nhưng đột nhiên cảm thấy mí mắt của mình rất nặng, cả người lâng lâng, không có chút sức lực nào.
Cô muốn mở mắt cũng không mở ra được, nhất định là do thức đêm quá mệt mỏi, cô lại ngủ thiếp đi.
Tuy nhiên, cô cảm giác được có một bóng đen từ từ đi vào trong phòng.
Cô muốn mở mắt ra nhưng còn chưa mở ra đã cảm giác được bóng đen chậm rãi đi tới trước mặt cô, đưa tay chạm vào trán cô, sau đó lại xoay người đi ra ngoài.
Động tác đó thật là dịu dàng, thoải mái.
Phó Vân Tiêu cầm điện thoại ra lệnh với đầu điện thoại bên kia, "Gọi bác sĩ tư nhân tới đây!"
Giọng Phó Vân Tiêu có chút gấp gáp, làm người ở đầu điện thoại bên kia sửng sốt một chút.
Bạch Tô mơ mơ màng màng đi vào trong bóng tối vô tận, những bóng tối này làm cho cô không biệt được phương hướng.
Sai, sai, sai!
Làm gì cũng sai, dường như đi đường nào cũng sai!
Bạch Tô không khỏi khổ sở chỉ có thể cuộn mình lại.
Lạnh! Lạnh vô cùng!
Nhưng khi cô đang cảm thấy bất lực, cô bỗng cảm giác được có một người chạm vào cô, giống như là Phó Vân Tiêu đã trở lại.
Sau đó, Phó Vân Tiêu nói chuyện...
Bạch Tô là bác sĩ, thật ra cô biết là mình đang sốt, nhưng cơ thể thật sự rất khó chịu, căn bản không thể động đậy.
Đúng lúc đó, cô cảm giác được hình như Phó Vân Tiêu từ từ nhích tới gần mình, sau đó trên đầu truyền đến tia mát rượi, còn có người đang nói chuyện, sau đó cô không nhớ gì, cũng không nghe thấy gì nữa.
Bạch Tô sốt, Phó Vân Tiêu liền tạm thời chuyển văn phòng về nhà mình, vừa ở cạnh Bạch Tô xử lý công việc vừa chăm sóc Bạch Tô.
Sáu giờ đồng hồ trôi qua, Bạch Tô mới ổn hơn một chút.
Mà trong lúc đang sốt, mấy lần Phó Vân Tiêu cau mày cũng là vì Bạch Tô!
Bạch Tô trong lúc mơ màng luôn nói mớ, những giấc mơ này dường như rất mơ hồ, nhưng sự thể hiện cảm xúc trong từng câu nói lại làm cho Phó Vân Tiêu cảm thấy đau lòng.
Cái gì mà nghe tôi giải thích!
Cái gì mà không muốn!
Cái gì mà tôi không phải người như vậy!
Cùng với giọng nói thì thầm và tiếng khóc sụt sùi.
Tất cả cho thấy Bạch Tô đang phải chịu đựng bao nhiêu đau khổ đây?
Phó Vân Tiêu lẳng lặng nhìn Bạch Tô, mỗi một lần Bạch Tô nói mớ, Phó Vân Tiêu đều sẽ nắm lấy tay Bạch Tô.
Sau đó để tránh cho cô lại tiếp tục nằm mơ thấy ác mộng, hắn trực tiếp nắm lấy tay Bạch Tô không buông.
Dần dần, mặt Bạch Tô từ từ giãn ra, sau đó cả người thả lỏng hơn một chút.
Phó Vân Tiêu luôn ở bên cạnh đến khi Bạch Tô tỉnh lại.
Sau khi Bạch Tô tỉnh lại, cả người vẫn đang trong trạng thái yếu ớt, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Phó Vân Tiêu, trên mặt cô liền lộ ra một nụ cười.
Thỏa mãn nói một câu, "Thật tốt, em còn tưởng rằng em đang nằm mơ, không nghĩ tới chồng thật sự trở về rồi."
Trên mặt Phó Vân Tiêu cũng mang theo nụ cười, nhìn Bạch Tô, "Cho nên ở trong mộng em nằm mơ thấy cái gì?"
Bạch Tô ngồi dậy, uống một ngụm nước lọc, nói, "Nằm mơ thấy chúng ta đến một khu rừng nguyên thủy, chồng đang vì em đánh quái thú!"
"Ồ? Con quái thú kia hình dạng như thế nào?"
Ánh mắt Phó Vân Tiêu luôn nhìn chằm chằm mặt Bạch Tô, rõ ràng hắn biết Bạch Tô đang nói dối.
Nào có quái thú gì, nếu đó là thật thì Bạch Tô sẽ không vùng vẫy như vậy.
Nghĩ đến đây, Phó Vân Tiêu không thể không ôm Bạch Tô vào lòng.
"Chồng? Sao anh đột nhiên lại về?"
Bạch Tô không tránh, cô tựa vào lòng Phó Vân Tiêu ngẩng đầu lên nghiêm túc nhìn về phía Phó Vân Tiêu.
Giữa chân mày Phó Vân Tiêu vẫn mang theo sự ân cần, "Bởi vì biết em nhớ tôi, cho nên mới trở về."
Nói xong, hắn liền ở trên trán Bạch Tô in một cái hôn.
Nhưng trong nháy mắt phản ứng của cơ thể cùng lưu luyến làm hắn không nhịn được muốn nụ hôn này sâu hơn.
Sau đó, nụ hôn này liền từ trán hướng xuống đến môi.
Môi Bạch Tô rất mềm, còn mang theo nhiệt độ khi vừa hạ sốt.
Đã lâu rồi Phó Vân Tiêu mới rời Bạch Tô đi công tác, sau khi ôm Bạch Tô, liền không nhịn được muốn tiếp xúc sâu hơn.
Tay hắn chậm rãi hướng xuống cởi quần áo Bạch Tô ra.
Sau đó lưỡi hắn luồn vào răng môi cô, đảo qua đảo lại, hướng xuống.
Cả người Bạch Tô đều mềm nhũn, cô nhắm mắt lại, cảm nhận tình yêu của Phó Vân Tiêu dành cho cô, da thịt bọn họ tiếp xúc với nhau.
Thậm chí còn có chút chìm đắm.
Đúng lúc đó, Phó Vân Tiêu bỗng buông Bạch Tô ra, sau đó chăm chú nhìn Bạch Tô nói một câu, "Bây giờ anh đi gọi người chuẩn bị cơm nước cho em, cơ thể em hiện tại không thích hợp cùng tôi rong ruổi!"
Mặt Bạch Tô đỏ bừng sau khi nghe Phó Vân Tiêu nói vậy.
Rõ ràng thân thể có khát vọng, nhưng, nhìn Phó Vân Tiêu lúc này còn kiềm chế hơn mình, cô càng thêm cảm động.
Cô ừ một tiếng, Phó Vân Tiêu liền đi ra ngoài.
Đến khi Phó Vân Tiêu quay trở lại, Bạch Tô đã mặc quần áo xong, xuống giường, sau đó đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
"Sao em không ở trên giường nghỉ ngơi?"
Phó Vân Tiêu ở sau lưng nhìn Bạch Tô, dựa vào khung cửa phòng tắm hỏi.
Bạch Tô không quay đầu lại, mà nói, "Em không muốn nghỉ ngơi, em muốn ăn cơm rồi hóng mát một chút, sau đó đi làm."
Như thể hoàn toàn phớt lờ những tin đồn trên mạng.
Phó Vân Tiêu trêu ghẹo hỏi một câu, "Chuyên nghiệp như vậy sao?"
"Dĩ nhiên!"
Bạch Tô nghiêm túc nhìn về phía Phó Vân Tiêu, nói, "Lúc em làm thư kí của anh chẳng lẽ làm không tốt sao? Làm anh nghi ngờ sự chuyên nghiệp của em như vậy."
Bạch Tô tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra vậy.
Phó Vân Tiêu thấy Bạch Tô không quan tâm, nên hắn đương nhiên cũng sẽ không đem những thứ ở trên mạng kia để trong lòng.
Đây mới là Bạch Tô mà hắn thích!
Phó Vân Tiêu nhìn bóng lưng Bạch Tô, trên mặt lộ ra nụ cười.
Lúc Bạch Tô xuống lầu, thấy Phó Vân Tiêu ở sau lưng mình cười một cách khó hiểu, không khỏi có chút kỳ lạ.
"Sao vậy?"
Cô cau mày hỏi một câu.
Nhưng Phó Vân Tiêu chỉ khẽ cười nói, "Hôm nay em đẹp lạ thường."