Lúc Bạch Tô xoay người lại nhìn Phó Vân Tiêu thì đúng lúc nhìn thấy hắn đang thỏa mãn nhìn mình, Bạch Tô lại càng đỏ mặt hơn nữa.
Sau đó cô điện nhiên nói với Phó Vân Tiêu: “Em đi tìm Bạch Tiểu Bạch đây, đã không còn sớm nữa rồi.”
Nói xong cô cũng không nhiều lời với Phó Vân Tiêu nữa mà vội vàng chạy đi.
Phó Vân Tiêu nhìn theo bóng lưng hớt hải của cô thì khóe miệng hơi cong lên nở một nụ cười, người phụ nữ này lúc nào cũng khiến hắn cảm thấy cô rất đáng yêu.
Hắn chậm rãi đi về phía xe của mình sau đó đợi Bạch Tô.
Bạch Tô đón Bạch Tiểu Bạch sau đó hai mẹ con đi về phía xe của Phó Vân Tiêu. Cô và Bạch Tiểu Bạch ngồi ghế sau, Phó Vân Tiêu nhìn qua kính chiếu hậu thấy hai người đã ổn định chỗ ngồi xong mới chậm rãi khởi động xe.
Bạch Tô vừa mới làm chuyện xấu hổ với Phó Vân Tiêu xong nên bây giờ khi ở cùng một chỗ cô vẫn cảm thấy hơi không tự nhiên.
Bạch Tiểu Bạch không hề chú ý tới sự khác thường của ba mẹ. Balo của con bé toàn dùng để đựng đồ ăn vặt, bình thường sau khi tan trường buổi chiều là Bạch Tiểu Bạch đã ăn hết đồ ăn thế nhưng hôm nay balo của con bé vẫn rất to, bên trong vẫn còn rất nhiều đồ ăn.
Những đồ ăn đó không phải là những nhãn hiệu đồ ăn mà Bạch Tô mua, rõ ràng là do người khác cho con bé.
Bạch Tô thấy Bạch Tiểu Bạch hài lòng nhìn đống đồ ăn vặt được đổ từ trong balo ra, sau khi xem xong con bé lại chúng lại vào balo.
Sau đó Bạch Tiểu Bạch mới tiếp tục chơi đồ chơi.
“Đống đồ ăn vặt đó ở đâu ra thế?”
Bạch Tô nhìn Bạch Tiểu Bạch, cô dịu dàng hỏi một câu.
“Ông nội cho con.”
Bạch Tiểu Bạch ngoan ngoãn trả lời sau đó tiếp tục chơi khối rubik trong tay. Khối rubik được đặt trong một cái túi lụa, nhìn vào dáng vẻ trông có chút cổ xưa.
“Vậy rubik ở đâu mà có?”
Bạch Tô hỏi thêm lần nữa.
Bạch Tiểu Bạch đang chăm chú xoay rubik, vừa xoay vừa giải thích: “Cũng là ông nội cho.”
Bởi vì đang lái xe khi trời tối nên Bạch Tô cũng không cầm lên xem mà để mặc cho Bạch Tiểu Bạch chơi.
Bạhc Tiểu Bạch ngồi xoay một lúc thì đã gần xoat xong, chỉ thiếu mỗi duy nhất một mảnh nữa là xong. Con bé cố gắng vận dụng hết đầu óc của mình, nhắm mắt lại suy nghĩ sau đó ngủ quên mất.
Bạch Tô bất đắc dĩ nhìn con sau đó cười cười, đúng là IQ không cao mà. Thế là Bạch Tô ôm con bé suốt quãng đường đi.
Tận đến lúc Phó Vân Tiêu lái xe về tới biệt thự sau đó vững vàng dừng xe lại.
Hắn vòng ra phía sau mở cửa giúp Bạch Tô, nói: “Đưa Tiểu Bạch cho tôi, em cũng mệt rồi.”
Đúng là rất mệt.
Bạch Tô chỉ cảm thấy cổ tay tê rần, cô cũng không khách sáo với phó Vân Tiêu nữa mà đưa Bạch Tiểu Bạch cho hắn.
Sau đó cô lắc lắc cổ tay bị đau.
Phó Vân Tiêu khom người bế Bạch Tiểu Bạch. Lúc chuẩn bị bế con bé vào nhà thì khối rubik trên tay con bé rơi xuống bãi cỏ dưới chân Phó Vân Tiêu.
Nằm im lìm dưới đất.
Dưới ánh đèn trong sân có thể nhìn rõ được nó.
Phó Vân Tiêu toan bế Bạch Tiểu Bạch đi thì bỗng đứng khựng lại. Hắn cau mày nhìn về phía khối rubik trên mặt đất.
Bạch Tô từ trong xe bước ra, cô cầm theo túi đựng rubik và balo của Bạch Tiểu Bạch.
Đột nhiên cô cảm thấy ánh mắt Phó Vân Tiêu nhìn khối rubik có gì đó không ổn.
“Sao thế?”
Bạch Tô tới gần, cô nhìn Phó Vân Tiêu hỏi một câu.
“Rubik.”
Phó Vân Tiêu chỉ nói hai chữ.
Bạch Tô khom người nhặt rubik lên, cô vừa phủi phủi đất trên đó vừa nói: “Tiểu Bạch nói là ông nội tặng.”
“Đây là rubik của tôi hồi còn nhỏ.”
Rõ ràng khi Phó Vân Tiêu nói ra lời này giọng nói của hắn có chút khác thường.
Bạch Tô cũng cảm nhận được: “Vậy em thu rubik của con lại, sau này không chơi nữa.”
“Không sao, cho Tiểu Bạch tôi cũng rất vui mà.”
Trong giây lát, giọng nói có chút mất mát kia đã hoàn toàn biến mất rồi thay vào đó là giọng nói như bình thường sau đó bế Bạch Tiểu Bạch vào phòng.
Phó Vân Tiêu không hề nói thực ra khối rubik đó là mẹ hắn cho hắn.
Mà lúc mẹ tự sát, hắn cũng đang chơi rubik.
Sau khi mẹ qua đời hắn liền không chơi rubik nữa. Trước kia Phó Vân Tiêu từng là một cao thủ rubik.
Bạch Tô không biết khối rubik đó có ý nghĩa gì, cô chỉ theo sau Phó Vân Tiêu đi vào nhà. Trên đường đi cô chưa bỏ rubik vào túi mà sau khi vào phòng, lúc cô giúp Bạch Tiểu Bạch sắp xếp lại đồ đạc cô mới mở túi lụa ra sau đó chuẩn bị cất rubik đi.
Thế nhưng khi cô mở túi đựng rubik ra bỗng dưng lại sờ thấy một tờ giấy cứng cứng.
Bạch Tô vội vàng lấy thứ đó ra. Là một bức ảnh.
Hơn nữa đó chính là bức ảnh thẻ của mẹ cô.
Trước kia mẹ cô chưa từng chụp ảnh, chỉ có ảnh thẻ mà thôi. Vì thế những hình ảnh mà Bạch Tô giữ của mẹ cũng chỉ là mấy tấm ảnh thẻ. Đây cũng là một trong số những tấm hình đó.
Bạch Tô cầm bức ảnh hồi lâu, cô cảm thấy có chút kỳ lạ.
Từ bao giờ mà Bạch Tiểu Bạch có bản lĩnh tự tiện lục lọi ngăn kéo của cô vậy. Từ trước tới nay cô luôn cất ảnh thẻ của mẹ ở nơi sâu nhất trong ngăn kéo.
Bạch Tô nhìn một lát sau đó vẫn cất ảnh của mẹ vào trong ngăn kéo. Thế nhưng lần này Bạch Tô lại không cất bức ảnh ở nơi sâu nhất nữa.
Sau khi Phó Vân Tiêu bế Bạch Tiểu Bạch về phòng xong hắn liền quay lại phòng Bạch Tô, lúc này cô đã xử lý xong những chuyện ban nãy.
…
Lúc cánh tay của Lâm Lập khỏi hắn cũng không thông báo cho Bạch Tô.
Nói thật thì sau lần hắn thổ lộ tình cảm với Bạch Tô xong thì từ đó tới nay hắn không chủ động liên lạc với Bạch Tô nữa.
Lần trước sau khi thư ký bị Lâm Lập trừng phạt thì trong lòng vẫn bực tức thế nhưng trong công việc cô ta cũng không dám làm trái ý Lâm Lập nữa.
Nhưng mà cô ta không hiểu, bên ngoài tin tức hôn lễ của Phó Vân Tiêu và Bạch Tô đã lan truyền chóng mặt, thậm chí mọi người đã biết hết rồi nhưng tại sao Lâm Lập lại hành động thiếu suy nghĩ như vậy.
Cuối cùng, thư ký không kìm được mà hỏi Lâm Lập một câu: “Chúng ta có cần phá đám hôn lễ không? Tại sao anh thích Bạch Tô nhưng lại không chủ động tấn công vậy?”