Bạch Tô lại xoay người nhìn xung quanh, cô nghi ngờ rằng mình đang ngủ mơ nên mới có thể nhìn thấy cảnh tượng một nhà hòa hợp như thế.
Thế nhưng lúc này Từ Trường Thư và Phó Lôi Minh đã đi tới rồi.
Tất cả đều vô cùng kỳ lạ.
Lúc Bạch Tô còn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra thì quản gia đã cười hì hì đi tới nhìn mọi người sau đó nói với ông Phó: “Cơm đã chuẩn bị xong rồi, đã bắt đầu ăn cơm chưa ạ?”
“Đợi thêm một lát.”
Ông Phó nhìn ra bên ngoài sau đó lại nhìn đồng hồ giống như đang đợi ai đó.
Đúng lúc này ngoài sân truyền tới tiếng bước chân sau đó giọng nói của Phó Vân Tủ vang lên: “Đón trẻ con tan học đúng là một kỹ năng sống đấy, xe đỗ ở cổng đông thật, phải đợi bao nhiêu lâu.”
“Rõ ràng là chú đi sai đường!”
Lúc này giọng nói của Bạch Tiểu Bạch cũng truyền tới, con bé đáp lại lời của Phó Vân Tỷ.
Phó Vân Tỷ bế Bạch Tiểu Bạch lên, vừa giả bộ thân thiết vừa nói: “Hứ, có thể cho chú chút thể diện không, chú không cần thể diện à?”
“Suốt đường đi cháu đã càu nhàu kỹ thuật lái xe của chú rồi. Cháu phải biết nếu như không phải cháu xinh xắn đáng yêu thì chú đã bỏ lại cháu ở giữa đường rồi nhá!”
Lúc này Bạch Tiểu Bạch dường như đã hiểu những lời nói của Phó Vân Tỷ, giọng nói của con bé đã êm ái hơn rất nhiều: “Chú ơi, chú, chúng đừng bỏ lại cháu ở giữa đường nà. Đồ ăn vặt trong balo cháu cho chú hết đó.”
“Hứ, đã muộn rồi, đừng nghĩ đến chuyện hối lộ tôi. Từ nay về sau tôi không tới nhà trẻ đón cô nữa.”
Phó Vân Tỷ bế Bạch Tiểu Bạch, hai người cãi cọ ầm ĩ bước vào nhà. Harry Potter fanfic
Ông Phó nở một nụ cười rất thoải mái, ông đứng dậy sau đó nói bằng một giọng nói ôn hòa: “Được rồi, ăn cơm thôi!”
“Đều tới đông đủ cả rồi!”
Bạch Tô vẫn còn đang choáng váng.
Bữa cơm này rất hài hòa và thư thái. Trên bàn ăn, người vui vẻ nhất chắc chắn là Bạch Tiểu Bạch rồi. Từ trước tới nay con bé chưa từng cảm nhận được sự ấm áp từ một gia đình lớn như thế này. Ông Phó cũng có chuẩn bị, ông kêu đầu bếp làm rất nhiều món ăn phù hợp với trẻ nhỏ, hình ảnh còn rất đẹp mắt, mùi vị thì đặc biệt, dinh dưỡng cũng rất cân đối.
Mà người vui vẻ thứ hai chính là ông Phó. Cũng không biết có phải khi người ta đến đột tuổi nhất định sẽ chẳng màng tới cuộc đời xa hoa nữa mà chỉ có khát vọng về một gia đình đầm ấm như thế này.
Cũng chẳng biết nguyên nhân nào mới có thể khiến Phó Lôi Minh và Từ Trường Thư quay trở lại căn nhà này. Cũng không biết bằng cách nào mà cô lại nhận được sự tha thứ từ ông Phó. Thế nhưng bây giờ trên gương mặt ông Phó lại nở nụ cười vô cùng rạng rỡ.
Phó Vân Tiêu cũng nở một nụ cười hài lòng.
Nhưng mà hình ảnh một gia đình đầm ấm hoàn hảo như thế này lại khiến Bạch Tô vừa mừng vừa lo.
Vui là vì cô cảm thấy cuối cùng mọi chuyện cũng phát triển theo chiều hướng tốt. Ông Phó vui vẻ thì chắc chắn sẽ không phản đối chuyện hôn sự của cô và Phó Vân Tiêu nữa.
Lo lắng là vì cô luôn có cảm giác có để có được hạnh phúc thì khó khăn nhưng lại sợ nó sẽ dễ dàng mất đi.
Sau khi bữa ăn kết thúc, tất cả mọi người cũng không vội đi về.
Phó Vân Tiêu đưa Bạch Tô đi dạo trong nhà. Bởi vì nhà của họ Phó rất lớn, trong khuôn viên cũng có nhiều thiết kế độc đáo trông rất đẹp mắt. Dưới ánh trăng lại trông lại càng đẹp đẽ hơn.
Lúc hai người đi tới vườn hoa thì quản gia đột nhiên đi tới nói với Phó Vân Tiêu rằng ông Phó gọi hắn qua đó. Bạch Tô cũng không có phản ứng gì, cô không muốn quay lại mà chỉ muốn ở lại đây ngắm trăng một lát.
Vì thế cô tìm tới một chiếc ghế xích đu để ngồi hóng gió.
Không biết Chu Sa đã đi tới bên cạnh Bạch Tô từ lúc nào. Bước chân của cô ta rất khẽ vì thế Bạch Tô không phát hiện ra. Đến khi Bạch Tô phát hiện ra thì Chu Sa đã đứng sau lưng Bạch Tô rồi. Cô ta ngước mắt nhìn mặt trăng sau đó nói: “Tôi thật sự rất ngưỡng mộ cô.”
Nghe thấy Chu Sa nói, Bạch Tô kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Ghế xích đu là ghế đôi, mà bây giờ Chu Sa lại mang thai vì thế Bạch Tô vô thức đứng dậy sau đó nói với Chu Sa: “Chu Sa, cô đang mang thai, ngồi lên ghế một lát đi.”
Chu Sa cũng không từ chối, cô ta cùng Bạch Tô ngồi trên một chiếc ghế dài. Sau khi ngồi xuống cô ta mới khe khẽ nói một câu: “Tôi rất ngưỡng mộ cô.”
Chỉ mấy chữ nhưng đã khiến Bạch Tô không biết phải phản ứng như thế nào.
“Tại sao lại ngưỡng mộ tôi? Thứ mà mỗi người nhìn thấy ở người khác chỉ là vẻ bể ngoài, mà vẻ bề ngoài thì thường đã được điểm tô cho đẹp đẽ hơn rất nhiều.”
Bạch Tô thản nhiên nói một câu.
Chu Sa cười khẽ một tiếng sau đó hỏi vặn lại Bạch Tô: “Cô có biết tại sao hôm nay đột nhiên chúng tôi lại xuất hiện ở đây, ba của Phó Cảnh Hoài cũng đột nhiên quay về không?”
Bạch Tô lắc đầu, cô thành thật nói không biết.
Dường như Chu Sa đã biết trước việc này, cô ta chỉ khẽ nói: “Là vì cô.”
Bạch Tô càng cảm thấy kỳ lạ hơn: “Tại sao lại là vì tôi chứ?”
Bạch Tô nghiêm túc hỏi.
Lúc này, ánh mắt của Chu Sa đang nhìn xa xăm, qua một hồi lâu cô ta mới nói: “Bởi vì Phó Vân Tiêu biết cô muốn một không khí gia đình hài hòa và hòa bình với nhau. Vì thế Phó Vân Tiêu đã chọn việc chừa cho Phó Lôi Minh một con đường, khiến ông ấy chủ động về nhà họ Phó nhận sai.”
Chu Sa không nói cụ thể việc làm của Phó Vân Tiêu, thế nhưng qua những lời nói đó Bạch Tô đã biết Phó Vân Tiêu đã phải nhượng bộ trong việc kinh doanh.
Sau khi nghe Chu Sa nói xong, Bạch Tô rất cảm động.
Lúc này Chu Sa lại nói: “Bạch Tô, cô biết tại sao Phó Cảnh Hoài lại lấy tôi không?”
Thực ra ít nhiều Bạch Tô cũng biết một chút, là vì đứa bé.
Thế nhưng trong tình cảnh bây giờ mà nói ra đó là bởi vì đứa bé thì quá tàn nhẫn.
Bạch Tô dối lòng nói một câu: “Bởi vì yêu cô.”
Thế nhưng lại khiến Chu Sa cười tự giễu, cô ta có chút bi thương nhìn về phía Bạch Tô: “Trừ lúc Phó Cảnh Hoài uống say nhận nhầm tôi là cô ra thì anh ấy chứ từng chạm vào người tôi.”
Lúc này Bạch Tô hoàn toàn ngây người.
Cô không biết phải nói gì cả.
Một lúc lâu sau cô mới nói với Chu Sa: “Thực xin lỗi.”
Chỉ có ba chữ thôi nhưng sau khi nghe xong nước mắt đã rơi đầy trên mặt Chu Sa.
Cô ta nhìn Bạch Tô, lau sạch nước mắt đi sau đó nói với cô: “Gần đây Phó Cảnh Hoài hễ có thời gian là hút thuốc và uống rượu, hơn nữa anh ấy cũng không làm bác sỹ nữa mà bạt mạng đi học những kiến thức về kinh doanh.”
“Cô có biết vì sao anh ấy lại thành ra như vậy không?”
Nói tới đây, Chu Sa lại khóc.