Phó Vân Tiêu vào phòng, hắn không bật đèn thế nhưng Bạch Tô vẫn có thể tưởng tượng rằng có thể hắn đang quấn khăn tắm quanh nửa thân dưới.
Cô vội vàng nhắm chặt mắt hơn một chút.
“Tôi biết em vẫn chưa ngủ.”
Giọng nói của Phó Vân Tiêu vang bên tai Bạch Tô, trong căn phòng yên tĩnh về đêm nghe vô cùng mị hoặc.
Dù Bạch Tô không mở mắt, cô chỉ nghe giọng nói của Phó Vân Tiêu thôi mà trái tim cô đã cảm thấy hơi run rẩy.
Đầu óc của cô tối nay không được bình thường cho lắm, vài giây sau đến cô cũng chẳng hiểu tại sao mình lại đáp lại một câu: “Tôi ngủ rồi.”
Nói xong câu đó cô mới có phản ứng, Bạch Tô tức giận tới nỗi muốn cắn lưỡi cho rồi!
Khóe miệng Phó Vân Tiêu hơi cong lên nở một nụ cười.
“Lúc nãy em ở trong nhà tắm, tôi đã nghe thấy tiếng em nuốt nước bọt rồi. Có phải… có ý nghĩ gì đó không?”
Phó Vân Tiêu tiếp tục gặng hỏi Bạch Tô.
Trong bóng tối, Bạch Tô túm chặt chăn. Bây giờ cô nên trả lời như thế nào đây?
Có ý nghĩ hay không có ý nghĩ, hay là cứ dứt khoát giả bộ mình đã ngủ rồi?
Bạch Tô suy nghĩ một lát, cuối cùng cô vẫn quyết định không giả bộ ngủ nữa.
Mà trả lời Phó Vân Tiêu một câu: “Có ý nghĩ gì đâu.”
Cô mở mắt. Trong bóng đêm, qua ánh trăng lúc ẩn lúc hiện cô có thể nhìn thấy ánh mắt Phó Vân Tiêu đang nhìn mình chằm chằm. Dường như vì ánh mắt đó của Phó Vân Tiêu mà trong phút chốc cả căn phòng như ấm áp hẳn lên.
Bạch Tô bỗng cảm thấy trong người hơi rạo rực.
Bạch Tô cắn cắn môi, cô muốn đánh trống lảng thế nhưng chưa kịp nói gì thì môi của Phó Vân Tiêu đã phủ xuống môi cô, khiến tất cả những lời cô muốn nói đều bị nuốt trở lại.
Cảm giác mềm mại ấm áp, xa lạ mà quen thuộc.
Xa lạ là bởi vì đã lâu bọn họ không tiếp xúc thân mật như thế.
Quen thuộc là bởi vì… cơ thể của bọn họ vẫn nhớ những lần tiếp xúc trước đây trong mỗi đêm hoang dại.
Thậm chí Bạch Tô đã bị khơi dậy dục vọng khi Phó Vân Tiêu tách hàm răng của cô ra.
Bạch Tô vô thức quàng tay qua cổ Phó Vân Tiêu, chậm rãi đáp trả lại nụ hôn của hắn.
Phó Vân Tiêu tiến dần xuống dưới, hai người triền miên không dứt.
Qua một hồi lâu, lúc Phó Vân Tiêu chuẩn bị tiến vào Bạch Tô thì bỗng dưng cô cảm thấy bụng không được thoải mái cho lắm. Bạch Tô bật dậy sau đó mau chóng chạy vào toilet.
Cô lại bị nôn khan.
Sau một hồi trấn tĩnh mới xem như bình thường trở lại.
Lúc cô xoay người lại thì Phó Vân Tiêu đã giúp cô chuẩn bị một cốc nước, sau đó còn hỏi Bạch Tô: “Dấu hiệu này… là mang thai con của tôi à?”
Bạch Tô liếc mắt nhìn Phó Vân Tiêu: “Sao có thể thế được, có lẽ tại gần đây nghỉ ngơi không tốt với cả hồi tối mới ăn bánh ngọt, tôi ăn quá nhiều nên bị ngấy ấy.”
Dù sao trước kia khi Bạch Tô mang thai Bạch Tiểu Bạch cô cũng không hề có hiện tượng nôn khan.
Bạch Tiểu Bạch yên lặng ở trong bụng cô, con bé rất ngoan. Nếu như không phải mỗi tháng Bạch Tô đều kiểm tra định kỳ để xem trong bụng mình còn Bạch Tiểu Bạch hay không thì cô còn nghĩ rằng con bé đã chết trong bụng mình rồi.
Thế nhưng Bạch Tiểu Bạch lại vô cùng ngoan ngoãn như thế.
Khiến cho Bạch Tô đã sinh con mà giống như chưa từng sinh con vậy, không hề có chút kinh nghiệm nào để có thể chia sẻ với các hội bà mẹ mang thai.
Sau khi Bạch Tô trả lời như thế thì Phó Vân Tiêu cũng không nói gì nữa.
Hắn chỉ cố ý giả bộ tủi thân nhìn ra ánh trăng ngoài khung cửa sổ.
“Vậy cái bánh ngọt đó là lỗi của tôi sao? Tôi cảm thấy tủi thân quá, em nên bù đắp cho tôi thế nào đây?”
Phó Vân Tiêu dùng ánh mắt tà mị ám chỉ Bạch Tô.
Gương mặt Bạch Tô bỗng đỏ bừng lên.
Nhưng mà lần này… là cô chủ động.
…
Sau khi Mộ Vãn Vãn rời khỏi cục cảnh sát thì cô ta chẳng có chỗ nào để đi, sau khi lái xe vài vòng khắp thành phố A thì cuối cùng Mộ Vãn Vãn cũng nhớ ra cô ta phải đi đâu.
Mộ Vãn Vãn lái xe tới biệt thự của Lâm Lập.
Biệt thự của Lâm Lập được bảo vệ rất nghiêm ngặt. Mộ Vãn Vãn bị chặn ngoài cửa, đối phương lạnh lùng nói với cô ta một câu: “Cậu Lâm Lập đã ngủ rồi, mời cô Mộ về cho.”
“Anh giúp tôi báo lại một tiếng.”
Sau khi Mộ Vãn Vãn xuống xe, cô ta kiễng chân nhìn vào bên trong. Rõ ràng đèn trong thư phòng vẫn còn sáng.
Hơn nữa Mộ Vãn Vãn biết, Lâm Lập ngủ rất ít.
Bảo vệ bất lực nhìn Mộ Vãn Vãn, anh ta thấy Mộ Vãn Vãn không hề có ý định rời đi thì nói: “Vậy cô tự gọi điện cho cậu Lâm đi.”
Khóe miệng Mộ Vãn Vãn hơi cong lên nở một nụ cười hài lòng, cô ta cầm điện thoại lên gọi cho Lâm Lập.
Trong đêm, giọng nói của Lâm Lập cũng trở nên đặc biệt yên tĩnh.
“Anh Lâm, xin chào. Tôi là Mộ Vãn Vãn đây.”
Mộ Vãn Vãn khẽ cười: “Bây giờ tôi đang đứng ở trước cửa nhà anh, muốn vào tìm anh.”
“Có chuyện gì không?”
Mộ Vãn Vãn đã nói cô ta muốn vào trong tìm Lâm Lập thế nhưng trong lời nói của hắn không hề có ý muốn tiếp đón Mộ Vãn Vãn.
“Đêm dài đằng đẵng, không thể cùng anh Lâm bàn chút chuyện nhân sinh được sao?”
Mộ Vãn Vãn lại nói.
Thế nhưng ở đầu dây bên kia Lâm Lập lại đáp lại một câu: “Xin lỗi, bây giờ tôi không có hứng bàn chuyện nhân sinh với cô Mộ.”
Trả lời thẳng thừng như thế, không hề cho Mộ Vãn Vãn chút thể diện nào.
Mộ Vãn Vãn vô cùng tức giận.
Nhưng mà đây chính là Lâm Lập mà cô ta biết, từ trước tới nay hắn luôn đối xử với phụ nữ như vậy.
Cô ta cũng chẳng có tư cách gì mà giận dữ cả.
“Vậy chuyện nhân sinh của Bạch Tô thì sao?”
Mộ Vãn Vãn lại quyến rũ nói, đôi mắt của cô ta sáng rực như hồ ly chín đuôi trong đêm, vô cùng xinh đẹp.
Ở đầu dây bên kia Lâm Lập vẫn không có phản ứng: “Thông tin về cô Bạch tôi đã điều tra rõ ràng hết rồi.”
“Vậy, anh Lâm có muốn nắm giữ nửa đời sau của cô Bạch không?”
Khi Mộ Vãn Vãn nói ra câu này, cô ta thật sự muốn cắn lưỡi chết!
Thật sự là rất tức giận!
“Được.”
Thế nhưng lúc này… cửa lớn đột nhiên được mở ra. Mộ Vãn Vãn lên xe sau đó lái xe tiến vào trong sân biệt thự của Lâm Lập.
Sau đó Mộ Vãn Vãn cúp điện thoại, dáng người lẳng lơ bước vào trong nhà.
Nhà của Lâm Lập rất lớn, vì không có người nên mỗi một bước đi đều xuất hiện tiếng bước chân vọng lại.
Lúc Mộ Vãn Vãn đi vào, Lâm Lập thậm chí còn chẳng cho người ra đón cô ta. Mỗi một bước đi, Mộ Vãn Vãn cố ý nện đôi cao gót thật mạnh xuống sàn.
Sau đó cô ta chậm rãi đi lên lầu rồi vào thư phòng của Lâm Lập.
Lâm Lập thấy Mộ Vãn Vãn bước vào thì hắn gập quyển sách trong tay lại sau đó đứg dậy đi về phía Mộ Vãn Vãn, cười nói: “Thư phòng là nơi riêng tư, không thích hợp để ngồi tán gẫu với cô Mộ. Chúng ta xuống phòng khách dưới lầu đi.”
Dường như mỗi một câu nói đều giống như đang đuổi Mộ Vãn Vãn khỏi nơi riêng tư của hắn.
Mộ Vãn Vãn mím môi, trong lòng không được vui cho lắm thế nhưng ngoài mặt thì vẫn cười cười nói: “Anh Lâm, nói thế nào thì tôi cũng là người đã từng tiếp xúc thân mật với anh, sao có thể coi như không thân được chứ?”
Ánh mắt của Lâm Lập thể hiện ý cười: “Cái tiếp xúc mà cô nói chỉ là tiếp xúc của thể xác. Tiếp xúc nơi tâm hồn mới có thể coi như là người thân mật.”
Nói xong hắn liền dẫn Mộ Vãn Vãn xuống phòng khách.
Lâm Lập đưa tay làm động tác mời vào, sau đó mới lên tiếng hỏi: “Nói chuyện về nửa đời sau của Bạch Tô với tôi à? Nói như thế nào?”
“Anh Lâm có hứng thú với Bạch Tô sao? Muốn ngủ với Bạch Tô à?”
Mộ Vãn Vãn nói vô cùng lộ liễu.