Nhưng mà lúc này Thẩm Mạc Bá lại không vui chút nào cả.
Thấy thế Mộ Vãn Vãn cũng không dám tỏ ra quá vui mừng, cô ta chỉ có thể chậm rãi đi tới trước mặt Thẩm Mạc Bá, cố ý tới gần hắn: “Anh đang tức giận à?”
“Anh tức giận cái gì?”
Mộ Vãn Vãn đang mang thai, chỉ số EQ của cô ta cũng vô cùng thấp. Điều này Thẩm Mạc Bá có thể hiểu được.
Thậm chí hắn có thể bao dung Mộ Vãn Vãn hơn so với lúc bình thường.
Thế nhưng thái độ của Mộ Vãn Vãn khiến hắn tức giận.
Thẩm Mạc Bá tức giận nhìn Mộ Vãn Vãn: “Em cảm thấy vì sao tôi lại tức giận?”
“Bởi vì có thể Bạch Tô sẽ phải ngồi tù?”
“Tôi bắt cóc Bạch Tiểu Bạch chỉ vì muốn lấy lại tình yêu thuộc về tôi.”
Mộ Vãn Vãn cũng không ngốc, đương nhiên cô ta biết Thẩm Mạc Bá đang ám chỉ điều gì.
Cô ta không thể kiêng dè trước mặt Thẩm Mạc Bá được.
Vì thế cô ta chỉ có thể lẳng lặng nhìn Thẩm Mạc Bá sau đó chậm rãi đi tới bên cạnh hắn, nói: “Mọi chuyện đã như thế này rồi thì có thể làm như thế nào nữa? Lẽ nào tôi phải ngồi tù sao? Dẫn theo cả đứa con của chúng ta vào tù à?”
Đứa con của chúng ta…
Mấy chữ này khiến Thẩm Mạc Bá phải ngẩng đầu lên nhìn Mộ Vãn Vãn.
Hắn đặt tay lên gương mặt của Mộ Vãn Vãn, tỉ mỉ nhìn chăm chú mặt mộc sau khi đã tẩy trang của cô ta sau đó bất lực thở dài một tiếng.
“Nếu như em đã biết đứa bé trong bụng là con của tôi vậy thì đừng là những chuyện này nữa. Dừng lại sau đó gả cho tôi.”
“Anh yêu tồi không?”
Mộ Vãn Vãn không đáp lại lời của Thẩm Mạc Bá mà chỉ nhìn hắn bằng đôi mắt trong veo sau đó hỏi một câu.
“Em biết mà.”
Thẩm Mạc Bá trả lời.
“Vậy nếu như anh yêu tôi thì hãy giúp tôi có được không?”
Khi nói những lời này, vẻ bất cần và hùng hồn lúc nãy của cô ta đã biến mất. Mộ Vãn Vãn thấp giọng, cô ta nhẹ nhàng vuốt cánh tay Thẩm Mạc Bá sau đó vòng tay lên cổ hắn, nhẹ nhàng thở bên tai hắn.
“Mạc Bá, giúp tôi đi.”
Đôi môi mỏng đầy quyến rũ.
Cô ta chủ động hôn hắn.
Thẩm Mạc Bá ngăn Mộ Vãn Vãn đưa tay xuống dưới thế nhưng cô ta vẫn tiếp tục.
Bằng tất cả sự mềm mại mà quyến rũ, hơn nữa Mộ Vãn Vãn lại là người phụ nữ mà hắn yêu.
Cuối cùng hắn bế Mộ Vãn Vãn đặt lên ghế sô pha sau đó từ bị động biến thành chủ động.
Cuồng dã, nhiệt huyết, không ngừng chiếm hữu.
Chỉ có giờ phút này cô ta mới thuộc về hắn!
Ha ha, thật là nhục nhã!
Sau khi xong việc, Thẩm Mạc Bá không hề ôm Mộ Vãn Vãn như những lần trước, cũng không hề quan tâm đến cô ta. Hắn chỉ mặc quần áo vào sau đó bỏ đi.
Khi gần tới cửa hắn mới nói với Mộ Vãn Vãn một câu: “Gần đây hãy trung thực một chút, cũng đừng hành động thiếu suy nghĩ.”
Mộ Vãn Vãn ngoan ngoãn mỉm cười: “Được.”
Nói xong Thẩm Mạc Bá liền bỏ đi.
Lúc hắn ra khỏi sân nhà Mộ Vãn Vãn, đang chuẩn bị lái xe tời đi thì đột nhiên nhìn thấy có một người phụ nữ đang ngồi hút thuốc trước đầu xe của hắn.
Là Mãn Mạt Nhi.
“Sao cô lại tới đây?”
Giọng nói của Thẩm Mạc Bá lạnh lùng mà xa cách.
“Nhiệm vụ này của tôi có được xem như là đã hoàn thành hay không? Tới lấy tiền. Vừa rồi anh bỏ đi khỏi biệt thự mà không nói gì cả vì thế tôi theo tới đây.”
Mãn Mạt Nhi dập thuốc lá sau đó cười nói.
Khóe miệng của Thẩm Mạc Bá cứng đờ, hắn lấy một tấm thẻ từ trong ví ra đưa cho Mãn Mạt Nhi: “Số tiền bên trong có lẽ sẽ đủ đấy.”
“Cảm ơn.”
Mãn Mạt Nhi vui vẻ cầm lấy tiền sau đó rời đi.
Thế nhưng cô ta vừa mới đi được vài bước thì lại quay lại, cô ta nói với Thẩm Mạc Bá: “Có lẽ bây giờ anh không bận gì đâu nhỉ, có thể đưa tôi đi được không? Tôi chỉ ngồi nhờ xe anh tới chỗ nào dễ dễ bắt taxi thôi, dù sao ở khu này cũng toàn là biệt thự, khó mà bắt được xe.”
Thẩm Mạc Bá không thèm để ý tới Mãn Mạt Nhi, hắn chỉ mở cửa sau đó lên xe.
Mãn Mạc Nhi cũng không hề tức giận, thậm chí cô ta còn chủ động mở cửa sau đó cũng theo lên xe: “Tôi cũng không ngồi xe anh miễn phí đâu. Đợi lát nữa khi anh thả tôi xuống thì tôi sẽ nói ra một chuyện có lợi với anh.”
Nói xong câu đó Mãn Mạt Nhi vui vẻ đeo tai nghe vào.
Thẩm Mạc Bá đang buồn bực vì thế hắn sẽ không nói chuyện với Mãn Mạt Nhi.
Khi tới trung tâm thành phố, Thẩm Mạc Bá vội vàng dừng xe.
Mãn Mạt Nhi cũng không tức giận, cô ta xuống xe sau đó còn sảng khoái nói một tiếng cảm ơn.
Sau đó lúc đóng cửa xe cô ta còn nói với Thẩm Mạc Bá một câu: “Thật ngại quá, vừa rồi tôi không biết anh tới tìm người phụ nữ đó để làm gì. Mà cửa cũng mở thế nên tôi cũng không cẩn thận mà bước vào trong sân, hai người không kéo rèm cửa sổ, vì thế… tôi đã nhìn thấy hết rồi.”
“Còn không mau biến đi.”
Thẩm Mạc Bá buồn bực không muốn nghe.
Thế nhưng Mãn Mạt Nhi vẫn tiếp tục nói: “Tôi phải báo đáp anh chứ, đương nhiên là phải báo đáp anh rồi. Vì thế tôi nhắc nhở anh một chút, theo biểu hiện vừa rồi của người phụ nữa kia thì số đàn ông mà cô ta leo lên giường bọn họ ít nhất cũng là con số này!”
Mãn Mạt Nhi giơ một bàn tay lên.
Sau đó cười hì hì đóng cửa rồi chạy mất.
Lời cô ta nói là thật, nơi cần tới cũng đã tới rồi. Còn Thẩm Mạc Bá nghĩ như thế nào đó là chuyện của hắn.
Thế nhưng Thẩm Mạc Bá chỉ cảm thấy Mãn Mạt Nhi đang nói hươu nói vượn.
Tại sao hắn phải nghe những lời nói từ một người phụ nữa bán thân chứ? Thẩm Mạc Bá đạp chân gas au đó phóng đi.
Tối nay thật bực mình!
…
Sau khi Bạch Tô ghi lời khai xong thì Phó Vân Tiêu vẫn không thể đưa Bạch Tô đi.
24 giờ tạm giam, Phó Vân Tiêu đều ở bên cạnh Bạch Tô.
Bạch Tô nhìn hắn sau đó vui vẻ mỉm cười: “Không cần phải ở đây chờ tôi đâu. Anh đi đón Bạch Tiểu Bạch đi, có thể con bé đã chơi chán ở chỗ Lương Giản Ý rồi đấy.”
Ánh mắt của Phó Vân Tiêu vô cùng trìu mến: “Tôi đã gọi điện thoại cho anh Vân Trạm rồi, tối nay Tiểu Bạch sẽ ở lại đó.”
Phó Vân Tiêu nắm tay Bạch Tô, hắn đột nhiên nói với cô một câu xin lỗi.
Bạch Tô bật cười: “Sao thế? Tại sao lại xin lỗi chứ?”
Phó Vân Tiêu mỉm cười: “Phó Vân Tiêu tôi đảm bảo từ hôm nay trờ đi sẽ không bao giờ để Bạch Tô em phải chịu chút tổn thương nào cả!”
Nghe thấy câu nói này Bạch Tô lại càng buồn cười hơn.
Thế nhưng càng muốn cười cô lại càng cảm thấy cảm động.
Bây giờ đang ở phòng tạm giam, mặc dù Phó Vân Tiêu vẫn luôn ở bên cạnh Bạch Tô thế nhưng bầu không khí xung quanh vẫn rất ngột ngạt.
Bạch Tô suy nghĩ một lát sau đó nói với Phó Vân Tiêu một câu: “Đã nửa đêm rồi mà đột nhiên tôi muốn ăn bánh ngọt thì làm thế nào? Bây giờ chẳng còn cách nào cả, chỉ có thể làm phiền tổng giám đốc Phó giúp tôi đi mua một chiếc bánh ngọt thôi.”
“Còn cần gì nữa không?”
Phó Vân Tiêu vừa bất lực vừa yêu chiều nhìn Bạch Tô, hỏi.
“Ừm… Một ly pudding sữa và một hộp sushi.”
Nói đến đây Bạch Tô liền cảm thấy đã đủ ăn rồi.
Phó Vân Tiêu đứng dậy sau đó đi ra cửa.
Một lát sau, những thứ mà Bạch Tô muốn đã được mua về rồi.
Khi Bạch Tô và Phó Vân Tiêu vừa mới bày đồ ăn ra thì đúng lúc Mộ Vãn Vãn bước vào cửa.
Vốn dĩ Mộ Vãn Vãn muốn qua đây để xem giờ phút này Bạch Tô nhếch nhác đến nhường nào thế nhưng không ngờ khi vừa vào tới cửa đã nhìn thấy cảnh Bạch Tô và Phó Vân Tiêu đang vui vẻ ăn bánh ngọt?!