Phó Vân Tiêu ngẩng đầu nhìn Phó Vân Tiêu, sau đó ánh mắt lại chuyển sang nhìn người phụ nữ bên cạnh.
Tên là Mãn Mạt Nhi, đúng là một cái tên khá phổ biến.
Hơn nữa… nhan sắc của cô ta khiến Phó Vân Tiêu không hiểu Thẩm Mạc Bá thích cô ta ở điểm gì.
Nhan sắc cũng chỉ ở tầm trung, eo nhỏ như con kiến, chỉ có cần cổ là rất đẹp.
Nhưng mà hắn và Thẩm Mạc Bá là bạn bè tốt bao nhiêu năm nay, mặc dù lần trước hai người cãi nhau cũng không hề vui vẻ gì thế nhưng vẫn là anh em tốt.
“Chú muốn chơi ở đâu thì chơi, muốn làm gì cũng được. Nhưng đừng xuống tầng hầm.”
“Tại sao thế?”
Thẩm Mạc Bá giả bộ không biết, hắn hỏi.
Đôi mắt của Phó Vân Tiêu hơi nhíu lại: “Bởi vì ở tầng hầm có nhốt một người.”
“À thế à.”
Thẩm Mạc Bá gật gật đầu, đột nhiên nở một nụ cười sau đó xoay người nắm lấy tay Mãn Mạt Nhi rồi nhanh chóng đi lên lầu.
“Đi thôi, chúng ta lên sân thượng ngắm phong cảnh rừng núi!”
Mãn Mạt Nhi tỏ vẻ rất phối hợp, cô ta nghiêng người dựa sát vào Thẩm Mạc Bá sau đó nện từng bước giày cao gót đi lên lầu.
Đi tới sân thượng, Thẩm Mạc Bá lập tức bỏ tay Mãn Mạt Nhi ra, hắn nói với cô ta một câu: “Lát nữa ngoan ngoãn một chút, đừng có hao công tổn sức nữa, tôi không thích những loại phụ nữ như cô.”
Mãn Mạt Nhi cũng cảm thấy chẳng sao cả. Trước đó cô ta đã buộc tóc đuôi ngựa vì trông như vậy sẽ có sức sống hơn, quần áo mặc trên người thì chọn toàn loại có thể tôn được dáng để trông quyến rũ hơn.
Người khác tìm phụ nữ để giả bộ làm bạn gái đều giống như cách chơi cos. Đầu tiên là tìm hiểu cốt truyện sau đó chậm rãi đi vào vai diễn, biến giả thành thật. Những câu chuyện như vậy thì lại càng kích thích hơn.
Vì thế Mãn Mạt Nhi cảm thấy Thẩm Mạc Bá cũng là người như thế.
Thế nhưng vừa rồi Thẩm Mạc Bá lại nói ra những lời đó, cô ta cũng không cần thiết phải tiếp tục sáp lại gần hắn nữa.
Cô ta im lặng di chuyển sang một bên sau đó tháo dây buộc tóc trên đầu xuống. Mái tóc dài đầy màu sắc, mềm mại rủ sóng lăn tăn bay trong gió.
Mãn Mạt Nhi cố ý xõa tóc ra phía trước để giấu bộ ngực đi.
Thậm chí cô ta cũng chẳng làm phiền Thẩm Mạc Bá, chỉ yên lặng ngồi ngắm phong cảnh phía xa.
Căn biệt thự này của Phó Vân Tiêu có vị trí rất đẹp, từ xa xa còn có thể nhìn thấy một con suối nhỏ đổ ra biển, từng gợn sóng lăn tăn lấp lánh dưới ánh nắng chiều.
Khung cảnh về đêm được người dân ở đây trang trí vô cùng đẹp đẽ, ánh đèn chiếu rọi tới dãy núi xa xa càng thêm ấm áp và tự nhiên.
Lúc này mặt trời đã dần lặn xuống, còn mặt trăng thì lặng lẽ lên cao, những ngọn đèn cũng được bật sáng.
Vì thế… đã kết hợp được ba vẻ đẹp cùng một lúc.
Nhưng mà Thẩm Mạc Bá hoàn toàn chẳng có tâm trí gì để nghĩ tới những thứ này cả, hắn cầm di động lên sau đó bận rộn nói chuyện điện thoại.
Sắp xếp cái gì đó.
Thẩm Mạc Bá là một người vô cùng cẩn thận, những lời nói khi sắp xếp công việc của hắn đều được nói theo cách ẩn dụ.
Mãn Mạt Nhi cũng không quan tâm tới những chuyện không liên quan tới công việc của cô ta mà chỉ lặng lẽ ngắm cảnh đêm.
…
Trong biệt thự.
Phó Vân Tiêu nhíu mày nhìn người đàn ông đang bị vệ sĩ trước mặt, hỏi: “Rốt cuộc anh có nhận tội hay không?”
“Là ai đã kêu anh làm vậy?”
Hắn cho rằng đây không phải là một vụ khống chế fan hâm mộ bình thường. Trước đây hắn cũng đã từng gặp fan hâm mộ của Mộ Vãn Vãn, fan của cô ta đa số là những cậu thanh niên vừa mới lên đại học. Thế nhưng khi nhìn thấy người đàn ông này liền có cảm giác anh ta không giống với fan của Mộ Vãn Vãn.
Ánh mắt của anh ta trông cực kỳ tang thương.
Những người như thế đa phần thường không còn hy vọng gì vào cuộc sống này cả, sao có thể theo đuổi thần tượng, lại còn liều lĩnh như thế này chứ?
Vì thế mặc dù tên bắt cóc này không hé tăng nói nửa lời thế nhưng Phó Vân Tiêu vẫn coh người tới thẩm vấn.
Khi thẩm vấn xong có kết quả thì sẽ giao cho phía cảnh sát.
Thế nhưng… tên này không chịu nói thật.
Phó Vân Tiêu giơ tay lên nhìn đồng hộ, vốn dĩ hắn muốn về nhà để ăn tối cùng Bạch Tô và Bạch Tiểu Bạch, thế nhưng xem ra… có thể không về được rồi.
Lúc Phó Vân Tiêu chuẩn bị gọi điện thoại để báo cho Bạch Tô thì điện thoại của hắn lại đột ngột đổ chuông.
“Alo?”
Phó Vân Tiêu nhíu mày nói.
Đầu dây bên kia truyền tới một giọng nói vô cùng hoảng hốt, nói với Phó Vân Tiêu: “Cậu Phó à? Là tôi đây, là dì Trương làm cho cô Mộ Vãn Vãn đây. Liệu cô Mộ có nghĩ quẩn mà tự sát không?”
Nghe xong những lời đó Phó Vân Tiêu lập tức nắm chặt điện thoại trong tay, vẻ lạnh lẽo bắt đầu xuất hiện trong ánh mắt: “Sao lại nói như thế?”
“Không thấy cô Mộ đâu cả, hơn nữa tôi còn nhìn thấy một tờ giấy, ghi là không tìm được người có thể bao dung cô ấy thì cô ấy thà chết đi còn hơn.”
“Cậu Phó, tôi… tôi không biết phải làm như thế nào cả? Gọi điện cho cô Mộ cũng không kết nối được.”
“Dì đợi chút, tôi sẽ lập tức qua đó!”
Phó Vân Tiêu buông điện thoại xuống sau đó xem tình hình trước mắt, nói: “Các cậu nghỉ ngơi chút đu, đợi tôi quay về rồi thẩm vấn tiếp. Tôi có chuyện cần phải ra ngoài một lát.”
Nói xong câu đó, Phó Vân Tiêu không hề chậm trễ một giây phút nào cả, hắn cầm áo khoác lên sau đó nhanh chóng lái xe về phía nơi ở của Mộ Vãn Vãn.
Mặc dù hắn không yêu Mộ Vãn Vãn thế nhưng hắn vẫn mong Mộ Vãn Vãn có thể vui vẻ mà sống tiếp.
Nếu như bởi vì sự tuyệt tình của hắn mà khiến Mộ Vãn Vãn tự sát vậy thì Phó Vân Tiêu nhất định cũng sẽ trách móc bản thân hắn.
Hắn biết Bạch Tô rất tốt bụng, chắc chắc Bạch Tô cũng sẽ không trách hắn đâu.
Nghĩ vậy, tốc độ lái xe của Phó Vân Tiêu càng nhanh hơn, dường như là phi như bay tới nhà của Mộ Vãn Vãn.
Vừa mới mở cửa ra thì nhìn thấy dì Trương đang sốt ruột đợi Phó Vân Tiêu.
Lúc dì ấy đưa tờ giấy đó cho Phó Vân Tiêu thì hắn cau mày, chỉ nhìn liếc qua một cái sau đó vo tròn rồi ném mạnh xuống đất.
“Lo xa quá, Mộ Vãn Vãn không sao.”
“Tại sao chứ?”
Dì Trương vẫn rất lo lắng.
Nét chữ trên tờ giấy kia rất đẹp thế nhưng chắc chắn đó không phải do Mộ Vãn Vãn viết.
Không biết đó là chữ của ai nữa.
“Có thể Vãn Vãn chỉ đi ra ngoài xong điện thoại hết pin mà thôi, lát nữa dì gọi lại thử xem.”
Nói xong câu đó Phó Vân Tiêu cũng không nhiều lời nữa, hắn xoay người rồi bỏ đi.
Khi được Phó Vân Tiêu nhắc nhở, dì Trương vội vàng cầm điện thoại lên gọi cho Mộ Vãn Vãn, sau đó vui mừng nói với Phó Vân Tiêu: “Kết nối được với điện thoại của cô Mộ rồi.”
Phó Vân Tiêu cũng không hề quan tâm, hắn chỉ lái xe đi về.
…
Dưới tầng hầm, một người đàn ông bị nhốt.
Phó Vân Tiêu cũng không dùng hình gì mà chỉ bỏ đói anh ta.
Thẩm Mạc Bá nhân lúc người của Phó Vân Tiêu đi ăn cơm thì hắn đi xuống mở cửa tầng hầm sau đó bước vào.
Khi người đàn ông đó thấy có người đến thì cho rằng người này tới để thẩm vấn thì anh ta cười hừ một tiếng: “Không cần phải hỏi nữa đâu, tôi chẳng biết nói đâu.”
Thẩm Mạc Bá khẽ cười: “Vậy nếu như tôi cho anh 500 vạn thì anh có mở mồm ra nói không?”
Thẩm Mạc Bá đưa ra một lời đề nghị hấp dẫn, người đàn ông đó đột nhiên ngẩng phắt đầu dậy, ánh mắt sáng rực lên.
Rõ ràng là anh ta đã bị thu hút bởi món tiền khổng lồ ấy.
Chính ánh mắt đó đã khiến Thẩm Mạc Bá quyết định nhất định phải khiến người đàn ông này chết!