Bạch Tô đứng bất động hồi lâu, thật sự cô vô cùng kinh ngạc.
Phó Vân Tiêu thật sự đã phải rất hao tâm tổn sức để làm những việc này… Ai cũng biết làm từ thiện là một việc kéo dài liên tục, hơn nữa cũng là một chuyện rất phiền hà. Nếu như Phó Vân Tiêu đầu tư vào đó thì ắt phải bỏ ra rất nhiều thời gian.
Từ trước đến nay Bạch Tô luôn nghĩ Phó Vân Tiêu sẽ không làm những chuyện như vậy.
Bạch Tô đứng sứng tại chỗ hồi lâu sau đó mới gật đầu với Lâm Đạt tỏ ý đã biết rồi kêu Lâm Đạt mau đi làm việc.
Sau đó Bạch Tô vội vàng đi về phía văn phòng của Phó Vân Tiêu.
Vào tới cửa Bạch Tô liền nhìn thấy Phó Vân Tiêu đang đứng dậy vươn vai rồi co giãn gân cốt, hắn bóp bóp bả vai, rõ ràng là trông rất mệt moit.
Bạch Tô không gõ cửa, văn phòng của Phó Vân Tiêu cũng không khóa vì thế cô cứ đi thẳng vào.
Lúc này Phó Vân Tiêu đang đứng xoay lưng lại với Bạch Tô, thậm chí Bạch Tô còn cố ý bước đi rất nhẹ. Khi đến sau lưng Phó Vân Tiêu, cô nhẹ nhàng đặt đôi tay mềm mại lên vai hắn. Phó Vân Tiêu lúc đó mới cảnh giác quay đầu lại.
Sau khi phát hiện Bạch Tô tới, lúc đó Phó Vân Tiêu mới không còn cảnh giác nữa.
“Sao em lại tới đây?”
“Tôi không tới thì sao có thể biết được tổng giám đốc trông thì có vẻ là khômg chuyện gì là không thể làm được thế nhưng trên thực tế thì cũng biết mệt mỏi chứ.”
Thấy Bạch Tô chọc ghẹo, khóe miệng Phó Vân Tiêu hơi cong lên, hắn bật cười.
Phó Vân Tiêu xoay người lại, hắn ôm Bạch Tô vào lòng rồi nhỏ giọng trêu chọc Bạch Tô: “Ngoài lúc bị em quyến rũ thì không mệt, chứ thực ra có rất nhiều lúc tôi cảm thấy mệt chết đi được.”
Câu nói này còn mang theo chút mờ ám.
Bạch Tô hừ một tiếng, cô cười cười thoát khỏi cái ôm của Phó Vân Tiêu sau đó mới nghiêm mặt nói: “Tôi tới là muốn nghiêm túc nói với anh về một chuyện.”
“Chuyện gì?”
Phó Vân Tiêu nhíu mày.
Bạch To nhẹ nhàng nhìn Phó Vân Tiêu, cô cười nói: “Đó là… tôi cảm thấy anh không cần phải vì tôi mà làm một số việc. Những lời đồn đoán xung quanh tôi có thể chịu được mà.”
Khi Bạch Tô nói ra những lời này, thực sự trong lòng cô cảm thấy rất cảm động.
Nhưng mà Phó Vân Tiêu chỉ vươn tay ôm cô vào lòng, hắn mỉm cười giải thích: “Những chuyện này không hẳn là vì em nên mới làm, tôi chỉ muốn em vui vẻ hơn một chút.
“Có thể có được anh là tôi đã rất vui rồi.”
Thực ra hôm nay lúc đưa Bạch Tiểu Bạch đi học, cô đã thấy rất vui vì cảm nhận được cảm giác sự tự do như trước đây.
Sau đó khi cô biết những niềm vui của mình Phó Vân Tiêu đều dùng hành động của hắn để đổi lấy thì cô lại càng cảm động hơn nữa.
“Nếu như vui thì tối nay biểu hiện tốt một chút nhé.”
Kết quả hai người chỉ nghiêm túc tình cảm được vài phút thì Phó Vân Tiêu lại hôn vào môi Bạch Tô một cái sau đó nói những lời mờ ám.
Bạch Tô vội vàng thoát ra khỏi vòng tay của Phó Vân Tiêu khi nụ hôn của hắn kết thúc. Cô đưa mắt ra nhìn xung quanh sau đó vội vàng chạy đi.
Phó Vân Tiêu thấy Bạch Tô hoảng hốt và đỏ mặt như vậy thì chỉ nở một nụ cười bao dung.
Ngoài cửa…
Mộ Vãn Vãn đang đứng ở trước cửa văn phòng của Phó Vân Tiêu, hai tay ra sức nắm chặt.
Phó Vân Tiêu! Bạch Tô! Hai người tình cảm quá nhỉ!
Vốn dĩ sau khi Phó Vân Tiêu làm một số việc để bù đắp cho cô ta thì cô ta tới đây để nói với Phó Vân Tiêu rằng cô ta không cần bù đắp. Thế nhưng cảnh tượng trước mặt vẫn khiến cô ta cảm thấy vô cùng buồn bực!
Người phụ nữ đê tiện này.
Ở bên cạnh Phó Vân Tiêu vui vui vẻ vẻ như vậy thật sự khiến cô ta vô cùng bực bội.
Mà ánh mắt của Phó Vân Tiêu dành cho Bạch Tô lại càng khiến Mộ Vãn Vãn cảm thấy ngứa mắt hơn.
Đôi mắt hắn không thể che giấu được tình yêu trong đó, đã bao giờ hắn nhìn cô ta bằng ánh mắt này hay chưa?!
Mộ Vãn Vãn càng nhìn lại càng thấy buồn! Cô ta cũng không đẩy cửa bước vào mà chỉ đứng ngoài nhìn qua khe cửa.
Tận cho đến khi Bạch Tô vui vẻ ngồi xuống ghế sô pha, cô ôm bụng nói với Phó Vân Tiêu: “Được rồi được rồi, chúng mình không trêu đùa nhau nữa, tôi còn phải ra ngoài làm việc mà.”
Nói xong câu đó cô đột nhiên ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy Mộ Vãn Vãn đang đứng ngoải cửa thì Bạch Tô giật mình sững lại.
Cô chỉ lẳng lặng nhìn Mộ Vãn Vãn.
Phó Vân Tiêu thấy Bạch Tô đột nhiên im lặng như vậy thì cũng nhìn theo ánh mắt của Bạch Tô về phía cửa.
Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt dịu dàng của Phó Vân Tiêu đột nhiên biến mất.
Hắn thấp giọng nói với Bạch Tô: “Em ra ngoài trước đi.”
Bạch Tô đủ tin tưởng Phó Vân Tiêu. Cô cũng biết bây giờ mối quan hệ giữa cô, Phó Vân Tiêu và Mộ Vãn Vãn rất khó xử, nếu như cô vẫn còn ở lại đây thì chỉ khiến mối quan hệ giữa ba người họ phức tạp hơn mà thôi.
Vì thế cô chỉ gật gật đầu với Phó Vân Tiêu, cô thu lại dáng vẻ dịu dàng lúc nãy sau đó chậm rãi đi ra ngoài.
Khi đi qua người Mộ Vãn Vãn, Bạch Tô rất cẩn thận.
Sau khi ra ngoài, cô còn cẩn thận đóng cửa giúp Phó Vân Tiêu và Mộ Vãn Vãn.
Khi Bạch Tô đóng cửa lại, không khí trong phòng đột nhiên trở nên vô cùng ngột ngạt.
Rõ ràng Mộ Vãn Vãn có thể cảm nhận được Phó Vân Tiêu đã khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng như lúc trước.
Cho nên… thực ra không phải Phó Vân Tiêu đối xử với ai cũng đều lạnh lùng như vậy, chỉ là… hắn chỉ lạnh lùng đối với những người chưa đủ thân thuộc mà thôi.
Mộ Vãn Vãn cũng thấy chẳng sao cả, cô ta hơi mỉm cười đi về phía Phó Vân Tiêu. Khi ngẩng đầu lên, gương mặt yêu kiểu nhỏ nhắn đối diện với Phó Vân Tiêu.
“Những đại ngôn của nhãn hàng lớn mà anh sắp xếp cho em thật sự đã khiến anh hao tâm tổn sức rồi. Với trình độ hiện nay của em thì thực sự không thể với tới những thứ đó.”
Mộ Vãn Vãn cố ý nở một nụ cười.
Ánh mắt của Phó Vân Tiêu vẫn lạnh lùng như trước: “Anh biết, những thứ này đều là mơ ước của em.”
“Vậy thì em phải cảm ơn anh rồi.”
Mộ Vãn Vãn mỉm cười nhìn Phó Vân Tiêu, cô ta tự giễu nói: “Nhưng mà, trước kia mơ ước của em là trở thành ngôi sao hạng nhất, thế nhưng năm đó lại không thể làm được, Sau này mơ ước của em chỉ là có thể lấy được anh, nhưng hôm nay… ha ha, ông trời cũng đang trêu đùa em.”
Phó Vân Tiêu không có đáp lại.
Giống như hắn không hề nghe thấy Mộ Vãn Vãn đang cố ý nói những lời này.
Mộ Vãn Vãn cũng không giận, cô ta nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Phó Vân Tiêu rồi ôm lấy hắn. Đầu tựa vào lồng ngực Phó Vân Tiêu, nơi trái tim đang đập mạnh mẽ của hắn, nói: “Vân Tiêu, em không cần danh hoa phú quý, anh có thể quay về bên em không?”
“Mộ Vãn Vãn, em biết mà. Anh cho rằng mình đã nói rất rõ ràng với em rồi.”
Phó Vân Tiêu không thể nói thẳng ra là không thể được, như thế sẽ làm tổn thương Mộ Vãn Vãn.
Mộ Vãn Vãn nở một nụ cười thất vọng: “Tại sao em đã mang thai rồi mà anh vẫn không chịu cho em và con một gia đình chứ. Còn Bạch Tô có thể có được tình yêu của anh, con của cô ta có thể được anh cho một gia đình?”.
Truyện đề cử: Giam Cầm Một Bông Tuyết Nhỏ
Bạch Tô nhìn Phó Vân Tiêu, cô ta hoảng loạn hỏi.
Phó Vân Tiêu nhíu mày.
Hắn lẳng lặng nhìn Mộ Vãn Vãn, hồi lâu sau mới chật vật nói ra được một câu: “Vãn Vãn, xin lỗi.”
“Xin lỗi thì có ích gì! Em không hiểu mình có chỗ nào không bằng Bạch Tô!”
Mộ Vãn Vãn không khống chế được giọng nói của mình, cô ta hét lên với Phó Vân Tiêu.