Một đám người vây Phó Vân Tiêu lại, đến một con kiến cũng không thể chui lọt, làm cho nhân viên soát vé vốn đang kiểm tra vé cho Phó Vân Tiêu cũng có chút choáng váng!
Ngôi sao nào đây?
Tại sao có thể làm người hâm mộ điên cuồng như vậy?!
Những người đó chen chúc về phía Phó Vân Tiêu, căn bản cũng không biết hắn tên là gì, nhưng chỉ muốn cùng Phó Vân Tiêu chụp ảnh lưu niệm, để hắn ký tên tặng mình.
Đến khi Bạch Tô phát hiện ra thì đã muộn rồi, Phó Vân Tiêu đã bị vây lại chật như nêm cối (chật như nêm cối: đông đúc, chật chội đến không thể cựa quậy nổi), cô vội vàng chen vào trong đám người kéo Phó Vân Tiêu ra hết sức khó khăn.
Cô chỉ có thể dùng sức chạy tới bên cạnh Phó Vân Tiêu, không ngừng chen chúc, sau đó mới không dễ dàng gì cầm được tay Phó Vân Tiêu, rồi vội vàng bắt lấy tay hắn chạy vào trong rạp.
Bên ngoài còn nguy hiểm hơn, chỉ có thể trông cậy vào nhân viên soát vé ngăn lại những người hâm mộ quái đản và kỳ quặc này!
Ngược lại Phó Vân Tiêu như người bị mất trí vậy, một chút tức giận cũng không có.
Cũng không nóng nảy không lo lắng gì mà đi thẳng vào bên trong.
"Này này, mấy người, ai mua vé rồi thì xếp hàng vào rạp, chưa mua vé thì đi mua vé đi!"
Bạch Tô thật vất vả mới kéo được Phó Vân Tiêu vào trong rạp chiếu phim, nhưng vẫn có thể nghe được tiếng nhân viên soát vé đang lớn tiếng hô ngoài cửa.
Vốn dĩ, bộ phim mà Phó Vân Tiêu mua không có người nào muốn xem nữa. Nhưng sau cuộc náo loạn vừa rồi, bộ phim này lại trở nên vô cùng hot.
Rất nhiều người vì muốn cùng Phó Vân Tiêu xem một bộ phim mà mua vé.
Thời điểm Bạch Tô và Phó Vân Tiêu đi vào rạp để tìm chỗ ngồi của mình và bắt đầu xem phim, bộ phim sắp bắt đầu, mà cả rạp chỉ có hai người bọn họ.
Nhưng không ngờ, chỉ trong vài phút, rất nhiều người lần lượt kéo đến, đại đa số là nữ sinh, từ từ lấp đầy toàn bộ rạp.
Ngay cả hàng đầu tiên thường không có ai mua cũng chật cứng người!
Bạch Tô cảm thấy... thật bất ngờ.
Cô kinh ngạc nhìn xung quanh một vòng, sau đó không nhịn được nói một câu, "Trời ơi, thật là đáng sợ."
Phó Vân Tiêu đẹp trai, nhưng Phó Vân Tiêu chưa từng tới những nơi như thế này, bình thường có vài người theo đuổi Phó Vân Tiêu là do những người đó quan tâm đến tiền của Phó Vân Tiêu.
Nhưng bây giờ... Cô thật sự rất bất ngờ.
Là do cô quen biết anh lâu rồi, nên quên mất khuôn mặt đẹp trai của Phó Vân Tiêu sao?
Tận dụng ánh sáng mờ nhạt của rạp chiếu phim, Bạch Tô nhìn Phó Vân Tiêu một cái.
Phó Vân Tiêu hoàn toàn không để ý đến những ánh nhìn xung quanh, tỏ ra vô cùng đắc ý.
Hắn vờ như không biết gì, xoay người lại nhìn Bạch Tô hỏi một câu, "Sao vậy? Kinh ngạc với sức hút của tôi sao?"
Bạch Tô lặng lẽ nhét bỏng ngô vào trong miệng mình.
Vốn dĩ, một bộ phim tình yêu kinh điển như Titanic phải làm người khác cảm động muốn rơi lệ, lại làm cho Bạch Tô cảm thấy như mình đang rơi vào cảnh hẹn hò xem mắt.
Đầu tiên là những nữ sinh may mắn mua được ghế xung quanh chỗ ngồi của Phó Vân Tiêu, từng người một mượn cớ đi nhà vệ sinh, mà đi qua Phó Vân Tiêu, thậm chí còn vô tình đụng trúng chân Phó Vân Tiêu.
Sau đó là những nữ sinh không may mắn, không mua được ghế gần Phó Vân Tiêu, từng người một làm bộ như đi vệ sinh trở về đi nhầm vị trí, cũng muốn chui qua chỗ của hai người.
Cuối cùng, Bạch Tô không chịu nổi nữa.
Ở tuổi này, lâu rồi cô không cảm nhận được loại cảm giác ghen tức tràn lan như vậy, lần này nhờ phúc Phó Vân Tiêu mà cảm nhận được cảm giác ghen tức đã lâu không có đó.
Trước kia, lúc Bạch Tô và Phó Cảnh Hoài yêu nhau, khi đi trên đường luôn có mấy cô bé đến bày tỏ với Phó Cảnh Hoài. Làm cho cô có một khoảng thời gian vô cùng căng thẳng với Phó Cảnh Hoài, rất sợ Phó Cảnh Hoài bị người ta cướp mất.
Bây giờ thì tốt rồi, đối với Phó Vân Tiêu, cô thậm chí còn cảm thấy lo lắng hơn.
Cô vẫn không kìm lòng được.
Bộ phim vừa chiếu được bốn mười phút, cô liền kéo Phó Vân Tiêu lên, mang Phó Vân Tiêu rời đi.
Phó Vân Tiêu không ý kiến gì, ngược lại còn tỏ ra rất phối hợp.
Sau khi đi theo Bạch Tô lên xe, mới làm bộ hỏi Bạch Tô một câu, "Sao vậy? Sao không xem mà đi ra luôn? Có phải là cảm thấy sức hấp dẫn của tôi quá lớn rồi không?"
Bạch Tô xoa xoa đôi mắt đau nhức của mình, rồi nhìn về phía Phó Vân Tiêu, "Tại sao vừa rồi lại muốn đi xem bộ phim? Là muốn cho tôi thấy được sức hấp dẫn của anh sao?"
Phó Vân Tiêu bĩu môi.
"Hẹn hò phiên bản phổ thông thất bại, vừa nãy là muốn cùng em hẹn hò một chút. Nhưng... Không ngờ lại rối tung lên."
Phó Vân Tiêu nói rất chân thành.
Bạch Tô nhìn Phó Vân Tiêu có vẻ rất nghiêm túc.
Thật ra thì, vẫn có một chút cảm động.
Cô suy nghĩ một chút, nói, "Vậy chúng ta đổi thành hẹn hò ở nhà đi, về nhà xem một bộ phim trước, sau đó sẽ cùng nhau ăn cơm."
Cô thật sự không muốn mạo hiểm cùng Phó Vân Tiêu đi ăn cơm ở ngoài nữa.
Ai biết được hẹn hò kiểu phổ thông này của Phó Vân Tiêu có thể đưa đến bao nhiêu ong bướm nữa đây.
Phó Vân Tiêu nhìn ra ngoài một cái, cũng cảm thấy không có vấn đề gì.
Liền trực tiếp đồng ý, lái xe cùng Bạch Tô về nhà.
Bạch Tô tìm một bộ phim, sau đó đi vào phòng chiếu, ngồi ở trên ghế sofa xem phim.
Chất lượng phòng chiếu phim của Phó Vân Tiêu thậm chí còn tốt hơn rạp imax, cho nên toàn bộ trải nghiệm đều rất chân thực.
Chỉ có một nhược điểm là, Bạch Tô cứ tưởng mình chọn một bộ phim tình cảm, nhưng là không nghĩ tới phim của Phó Vân Tiêu ở đây đều là nguyên bản, tức là có rất nhiều cảnh quay không bị cắt đi.
Phim là do Bạch Tô chọn.
Khi hai người nhìn thấy những cảnh này, Bạch Tô lập tức liền đỏ mặt.
Đặc biệt là sau khi Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô với một ý nghĩ sâu xa, mặt Bạch Tô càng đỏ hơn.
Cô hắng giọng một cái, cố ý giải thích một câu, "Tôi chưa xem qua bộ phim này, tôi không biết bên trong sẽ có những cảnh này."
Kết quả, Phó Vân Tiêu lại cho Bạch Tô một câu làm Bạch Tô muốn hộc máu, "Em cố ý cũng không sao cả, không cần phải giải thích. Vì thấy được sức hấp dẫn của tôi, muốn chinh phục tôi một chút cũng đúng."
Đây là... Cái gì vậy?!
Chinh phục!
Bạch Tô cảm giác mình đỏ mặt đến mang tai rồi.
Thời điểm cô xoay người nhìn về phía Phó Vân Tiêu, Phó Vân Tiêu cũng đang nhìn Bạch Tô một cách trìu mến.
"Cái đó... Anh nóng không? Tôi sẽ đi lấy cho chúng ta hai ly nước ép dưa hấu."
Bạch Tô cảm thấy quá xấu hổ, cô vội vàng đứng dậy, muốn rời đi.
Nhưng, Phó Vân Tiêu cầm lấy tay cô, nhẹ nhàng ở bên tai cô nói một câu, "Trước đây khi có nhu cầu, em chưa bao giờ chuẩn bị những thứ này."
Đây là hiểu lầm.
Đây không phải là sự chuẩn bị cho những thứ đó.
Bạch Tô muốn giải thích, nhưng, Phó Vân Tiêu dựa vào mình quá gần, cô cảm thấy cả người mình cũng mềm nhũn ra.
Hô hấp ấm áp phả vào người cô.
Bạch Tô trong nháy mắt, liền chạm tới môi Phó Vân Tiêu.
Mềm mại, lạnh như băng.
Vừa vặn làm cả người cô lúc này trở nên nóng ran.
Không chờ mình chủ động, Phó Vân Tiêu đã sớm tận dụng cơ hội rồi.