Đây là bệnh viện, không thể như ở nhà, không thể làm những chuyện riêng tư như vậy được.
Cho dù Mộ Vãn Vãn là người nổi tiếng, lại ở trong phòng bệnh VIP, rất riêng tư.
Nhưng loại chuyện này... Đây không phải chỗ động tình, lỡ như có y tá tới kiểm tra phòng thì sao.
Cho nên, Thẩm Mạc Bá thừa dịp mình vẫn còn có một chút lý trí, trực tiếp đưa tay đẩy Mộ Vãn Vãn ra.
"Vãn Vãn, nơi này không thích hợp, tôi có thể ôm em về nhà."
Mộ Vãn Vãn nhắm chặt hai mắt, một mực dính lấy cơ thể Thẩm Mạc Bá, đáp lại, "Nhưng mà, tôi muốn."
Cô đã từng cho rằng nếu không phải Phó Vân Tiêu thì cô sẽ không lấy chồng, mặc dù ở trong làng giải trí, bản thân phải cởi mở, nhưng ở phương diện này cô vẫn rất bảo thủ, nhưng bây giờ... Cô đột nhiên cảm thấy, cơ thể mình thật ra là một vũ khí.
Sử dụng cơ thể của mình để có được tất cả mọi thứ một cách dễ dàng, đồng thời bản thân cũng có thể vui vẻ, tại sao lại không?!
Mình trước kia, thật là ngu ngốc!
Ngu đến ngu xuẩn, bỏ lỡ quá nhiều cơ hội, lại còn nghĩ chiến đấu vì mục tiêu tương lai, thật là buồn cười!
Mộ Vãn Vãn say mê chìm đắm vuốt ve Thẩm Mạc Bá.
Thẩm Mạc Bá cũng ôm chặt Mộ Vãn Vãn, sau đó, rốt cuộc dưới sự dụ dỗ của cô, tuyến phòng thủ cuối cùng cũng sụp đổ, không quan tâm gì nữa, trực tiếp chiếm Mộ Vãn Vãn làm của riêng.
Cả phòng bệnh, tràn ngập sự quấn quít cùng phóng túng.
...
Sau khi Bạch Tô trở về nhà, lại tắm lại một lần nữa, sau khi cô tắm xong liền nấu cơm cho Bạch Tiểu Bạch, Phó Vân Tiêu liền về nhà.
Đúng giờ cơm, thấy Phó Vân Tiêu bước vào, Bạch Tô liền chào hỏi một câu, bảo Phó Vân Tiêu ngồi xuống ăn cơm.
Trong khoảng thời gian này, tất cả mọi thứ đều rất bình thường, mấy người bọn họ ngồi ở trước bàn ăn như những bậc cha mẹ gương mẫu, Phó Vân Tiêu cũng giao lưu với Bạch Tiểu Bạch, nhưng, Bạch Tô rõ ràng có thể cảm giác được biểu hiện của Phó Vân Tiêu có chút không đúng lắm.
Sau khi ăn cơm xong, Bạch Tô liền vội vàng dỗ Bạch Tiểu Bạch đi ngủ trưa, đến khi dỗ Bạch Tiểu Bạch ngủ xong, Bạch Tô đi ra, phát hiện Phó Vân Tiêu còn chưa đi làm.
"Đang đợi tôi sao?"
Bạch Tô sửng sốt một chút, cùng Phó Vân Tiêu nói.
Phó Vân Tiêu gật đầu một cái, nâng lên ánh mắt cao ngạo nói, "Em quay lại công ty tôi làm đi."
Thật ra Bạch Tô cũng có ý định đi làm, nhưng mấy công việc cô tìm đều không còn nữa rồi, bây giờ cô cũng không muốn ở nhà ăn không ngồi rồi.
Nhưng cô vẫn có chút nghi ngờ hỏi một câu, "Tại sao?"
Phó Vân Tiêu giải thích, "Lúc này công việc đang trong thời kỳ mấu chốt, tôi vẫn cảm thấy làm việc với em dễ dàng sai bảo hơn."
Đối với những lời như vậy, Bạch Tô không biết nên cảm ơn Phó Vân Tiêu vì đã khẳng định năng lực làm việc của cô, hay là hắn chỉ sử dụng mình như một công cụ thôi.
Nhưng cô vẫn hỏi Phó Vân Tiêu một câu, "Về đãi ngộ thì sao?"
Phó Vân Tiêu giơ ra ba ngón tay.
"Gấp ba lần ngày trước."
Trong nháy mắt, Bạch Tô không thèm suy nghĩ, lập tức trả lời một câu, " Được."
Khóe môi Phó Vân Tiêu nhếch lên, nói với Bạch Tô một câu, "Vậy được, chiều hôm nay ở nhà một ngày, sáng mai đi làm, hy vọng em sẽ dồn hết tâm sức cho công việc, xứng đáng với mức lương của mình."
Nói xong, Phó Vân Tiêu liền cầm áo khoác lên đi làm.
Nhưng, Bạch Tô vẫn có chút không thoải mái!
Phó Vân Tiêu nhìn có vẻ như đang có tâm sự, trạng thái của hắn cũng không tốt lắm, nhưng tại sao Phó Vân Tiêu bỗng nhiên lại cùng cô nói chuyện công việc?
Cô cảm thấy, những mối quan hệ bây giờ của mình thật hỗn loạn, thậm chí ngay cả chính cô cũng không biết mình nên làm gì...
Quan trọng nhất là! Phó Vân Tiêu có yêu cô hay không!
Đầu tiên, Phó Vân Tiêu không cùng Mộ Vãn Vãn kết hôn, cô vốn dĩ nghĩ chuyện này cùng cô không có liên quan.
Nhưng, sau đó Phó Vân Tiêu lại tỏ ý muốn ở bên cô một lần nữa, hắn yêu cô, mặc dù không đem lời yêu nói thẳng ra, nhưng ý tứ rất rõ ràng.
Vì vậy, điều này càng làm Bạch Tô hy vọng Phó Vân Tiêu yêu cô.
Sau đó thì... Phó Vân Tiêu nói xong những lời này, liền không biểu hiện gì nữa, không biểu hiện gì nữa cũng được! Nhưng hắn càng ngày càng thờ ơ với mình!
Phó Vân Tiêu có ý gì đây?
Cho nên, hắn là một tên cặn bã sao? Chỉ là ở thời điểm động tình, tùy tiện nói đôi câu tôi yêu em qua loa lấy lệ sao?
Mình cũng không phải là một cô bé ba tuổi năm tuổi,một cô bé vừa mới biết yêu! Làm sao có thể bị vài lời tỏ tình tùy tiện thu mua chứ!
Nhưng, vừa nghĩ tới biểu hiện của Phó Vân Tiêu, cô liền cảm thấy buồn bực.
Phó Vân Tiêu rốt cuộc muốn làm cái gì?
Phó Vân Tiêu lên xe, liền nhận được điện thoại của Lâm Đạt khi đang lái xe trên đường, Lâm Đạt ở trong điện thoại nhắc nhở, "Tổng giám đốc Phó, các khách hàng đã chờ anh mười phút rồi, anh sắp đến nơi chưa?"
Phó Vân Tiêu cau mày, nhìn thời gian một cái, "Còn năm phút lái xe nữa."
"Dạ, tôi lập tức đi thông báo cho khách hàng. Đúng rồi, tôi có cần phải sắp xếp lại bàn làm việc cho thư kí Bạch không?"
"Không cần, cô ấy trực tiếp làm việc ở phòng làm việc của tôi."
"..."
Lâm Đạt giật mình vì lời nói của Phó Vân Tiêu.
Vị trí thư ký riêng này cũng không cần phải mang theo bên mình như vậy chứ.
Nhưng cô cũng không nói gì thêm, chỉ trả lời một chữ được, liền vội vàng cúp điện thoại.
Sau đó, thông báo cho các khách hàng đi họp, lại đi chuẩn bị các tài liệu cần giao cho thư kí Bạch.
Toàn bộ phòng thư ký, cũng đang thảo luận về sự bất thường gần đây của Phó Vân Tiêu Tổng.
Có phải tổng giám đốc gần đây yêu rồi không?
Tại sao luôn rời khỏi cuộc họp một cách đột ngột mà không có lý do như vậy.
Theo lý mà nói, cuộc họp buổi sáng và cuộc họp buổi chiều đều đã được sắp xếp rất chặt chẽ, thời gian nghỉ ngơi chỉ đủ để ăn một hộp cơm, Phó Vân Tiêu là một người có quan niệm thời gian đặc biệt lại dùng thời gian này để ra ngoài không chút do dự.
Chỉ vì, lúc cơm hộp đưa tới, Phó Vân Tiêu vừa vặn xem được tin nóng hôm nay có một người đàn ông thần bí vì Bạch Tô mà vung tiền như nước.
Lâm Đạt và những thư ký khác cùng đánh cược, tổng giám đốc Phó nhất định là về nhà bắt gian.
Kết quả, tổng giám đốc Phó ở trên đường lại gọi điện thoại cho bọn họ nói sắp xếp cho thư kí Bạch trở về làm việc!
Cái này không chỉ là bắt gian, mà còn đem thư kí Bạch theo bên người luôn.
Tổng giám đốc Phó yêu thư kí Bạch quá!
Lâm Đạt một bên sắp xếp tài liệu cho Bạch Tô, một bên giao cho thư ký nhỏ, để thư ký nhỏ kiểm tra lại một lần nữa.
Sau đó cô liền nhanh chóng đi theo Phó Vân Tiêu - người đã vội vã đến công ty để kịp giờ họp.
Đến khi Lâm Đạt đi theo Phó Vân Tiêu họp xong, trở về phòng thư ký uống nước, thư ký nhỏ bỗng nhiên đem những tài liệu mà Bạch Tô sắp phụ trách đưa cho Lâm Đạt, cho Lâm Đạt xem.
Lâm Đạt nhìn một cái, sửng sốt...
Vốn dĩ, cô chỉ xác nhận xem việc hợp tác có ổn hay không, cũng không hề kiểm tra chi tiết.
Nhưng phát hiện của thư ký nhỏ là... khách hàng rất quan trọng tiếp theo hóa ra lại là anh Lâm Lập!
Mặc dù trong tài liệu Lâm Lập đeo kính râm, mặc dù người đàn ông trong tin tức hôm nay vung tiền cho Bạch Tô chỉ là một bóng lưng.
Nhưng!
Thư ký nhỏ vẫn cảm thấy hai người này rất giống nhau.
Sau khi mọi người quan sát, đều cảm thấy vô cùng giống nhau.
Lần này, người của phòng thư ký càng cảm thấy khó hiểu... Tổng giám đốc Phó đang chơi trò gì vậy, bọn họ không hiểu!
Cũng may... Ngày mai thư ký Bạch Tô đi làm rồi, mọi người có thể tìm cô ấy quan sát cho rõ ràng!